5.
Chiều tối, thu dọn đồ đạc trở về nhà, đúng lúc bị gặp.
Vẻ mặt nghị, gọi cả và Chu vào thư phòng, sau đó phân tích thiệt hơn tôi.
“A Đường, nói ngay rồi. hy vọng thể vậy ở người Duật không phản đối. Bởi nhà họ Giang, thể tin tưởng.”
“Nhưng nếu nó không đáng tin, phải hôn biết điều này không bằng, nhưng nhà họ cần người giúp quản lý ty. chú bác của đang đây con đường nhất.”
Tôi hiểu ý gì.
Chẳng chỉ nếu chia Duật nhà họ không còn chỗ dựa của nữa, buộc phải hôn Chu.
Là người đích thân dưỡng, Chu quả thực lộ năng kinh doanh vượt cả Duật Phong. Có quản lý thị, những chú bác của dù vọng đến đâu cũng toàn không phải thủ.
Nhưng cơ thể cuộc vẫn không mang dòng m/áu nhà họ Tô.
Ông coi trọng huyết thống, sau khi ba mẹ gặp t/ai xe tóc trắng chỉ sau đêm.
Vừa muốn giao phó tất cả sản gia tộc lại nhưng lại biết rõ không phù để gánh vác trách này, ra cách vòng như vậy.
Mà cũng ý nếu cuối cùng không thể ở Duật ngoan ngoãn nghe lời hôn Chu.
Người đàn này lãnh đạm đến mức không hứng thú bất điều gì, thành tuyệt đối, nên chuyện phải cưới không phản ứng gì lớn.
Tô Chu nhìn thoáng chiếc vali phía sau lưng giọng nói lãnh đạm:
“Lần này, thực thúc rồi?”
Tôi gật đầu: “Không còn khả năng nào tốt hơn.”
Anh “ừ” tiếng, sau đó dậy ghế.
Anh mặt nội, biểu cảm hết sức túc: “Theo như thỏa thuận bây giờ em ấy chia Duật vậy ta nên chuẩn bị hôn rồi."
Trong khoảnh khắc, óc bỗng trống rỗng.
Dù sao thì, đêm còn trai chạy đi tìm cô gái khác mà đ/au lòng.
Kết quả đêm bàn chuyện hôn nhân người khác.
Tốc độ này sự...
Dường như nhìn do dự Chu quay nhìn và nói: “Tô Đường Nguyệt, ta không phải trẻ con nữa. Giữ vững tập đoàn Thị quan trọng. Em chẳng lẽ muốn tâm huyết của ba mẹ mình rơi vào người khác sao?”
Không, tất không muốn.
"Vậy hãy thử ở cạnh ít thể cam đoan em, cả đời này không phản bội em."
Tô Chu cúi đầu, ánh nhìn đầy túc.
Anh đều túc, đến mức đôi khi cảm nghi ngờ con robot lập trình sẵn, không biết mỏi, kiên trì tiến về tiêu định mà không hề lùi bước.
Tôi nhìn “Nhưng không em, hôn em... không ấm ức sao?”
Tô Chu khẽ nhếch môi, bàn đang nắm hạ xuống, trực bao trọn lấy bàn tôi.
“Ít nhất ta hiểu rõ về nhau, ta vốn dĩ người thân, không phải sao?”
Tôi ngước nhìn nội, mái tóc trắng, người đàn niên từng mất đi con trai, phải đựng quá nhiều nỗi đ/au.
Dù vẫn còn những người con trai khác, nhưng vẫn kiên trì gìn giữ mẹ để lại tôi.
Vì vậy, người đáng lẽ thể an tuổi già, lại phải tục chiến đấu trên thương trường, gánh vác đủ loại áp lực.
Mà dưới bảo của và thể sống vui như vậy.
Nếu không tình yêu, nếu chỉ thể kiên định ở người mà tin tưởng, để bảo sản nghiệp ba mẹ để lại, lẽ cũng loại phúc.
Nghĩ đến đưa ra quyết định.
Tôi nắm dạng trao lời hứa:
“Được, vậy em cũng ý tuyệt không phản bội!”