“Lại đây ngồi.”
Đại lão hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, còn tôi thì chọn ngồi ở mép sofa.
Một người đàn ông trung niên trông như quản gia đi tới, thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười chuẩn mực.
“Tôi chưa bao giờ thấy ngài Lâm dẫn omega về, cậu là người đầu tiên. Xin hỏi tên cậu là?”
Lần đầu nghe câu thoại tọc mạch kinh điển kiểu tiểu thuyết ba xu như vậy, tôi không khỏi cảm thán hàm lượng vàng của cuốn sách này.
Tôi vội vàng đứng dậy, tự giới thiệu bản thân.
“Cháu tên Thẩm Quý, ông cứ gọi cháu là Tiểu Thẩm.”
“Ồ? Thẩm, là họ Thẩm ở Việt Hưng đó sao?”
“Ờm, đúng vậy.”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu, không biết nên nói thân phận của mình thế nào.
Một đứa con riêng không được sủng ái?
Omega kém cỏi nhất trong họ?
Cái nào cũng là thân phận đáng x/ấu hổ không dám nói ra.
Tôi rũ rượi cúi đầu, lén nhìn con d/ao trái cây trên bàn.
Quả nhiên, đồ rác rưởi như tôi vẫn nên ch*t đi thì hơn.
Để ý thấy ánh mắt của tôi, đại lão ngồi bật dậy.
“Được rồi, ông tra hộ khẩu à mà hỏi rõ ràng thế?”
“Dọn sạch bàn đi. Những thứ d/ao dĩa, đĩa bát này cất hết xuống.”
Quản gia thu lại cái miệng đang há to, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc rồi đi xuống.
Còn tôi thì lại ngượng nghịu ngồi xuống.
Đại lão nhìn tôi, vẻ mặt có chút không tự nhiên hỏi:
“Còn đ/au không?”
“Đau, đ/au đến mức muốn......”
Chưa dứt lời, đại lão trực tiếp giơ tay bóp miệng tôi. Gân xanh trên trán anh nổi lên.
“Đừng để tôi nghe thấy chữ đó nữa.”
Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Đại lão buông tay, lại ngồi trở lại.
Còn tôi thì xoa nhẹ đôi môi bị bóp, cảm thấy nó đỏ lên rồi.
Tiêu rồi, thật oan ức, càng muốn ch*t hơn.