7
Tôi nghĩ tới sẽ Phùng hợp tác, bắt người phụ kia Hàn Tứ.
Tôi hoàn toàn ý tới sự sống của người phụ kia Hàn Tứ, tốt nhất sự nên gi*t bọn họ.
Nhưng lại ý.
Tôi sợ tự tay gi*t Hàn Tứ, tương biết được sự sẽ liều mạng với tôi.
Cho nên, chỉ tiếp tục giả bộ.
Tôi cũng sắp thu lưới rồi, nếu làm chuyện vòng tháng cũng sẽ gi*t Tần tiện tay xử lý Phùng Tranh.
8
Mọi chuyện đã thành, rằng sẽ từ từ tốt lên.
Cửu gia chấp nhận cũng sao, thời cả đời giải thích với tiết lộ với anh.
Tôi mong yêu tôi, chỉ mong mềm lòng lần.
Nhưng đã b/ắn tôi.
Anh biết sú/ng đạn.
Anh ch*t.
Anh nói bội.
Dù giải thích thế nào chăng nữa, mắt mãi bội.
Lúc gh/ét anh.
Lúc đút th/uốc Cửu, lúc quần lúc lên, lúc giặt giũ anh... Suốt mười ba ngày, mỗi thời mỗi khắc, đều biết rõ sẽ tha thứ tôi.
Nhưng rất ngoan.
Phó chưa ngoan như vậy.
Anh nằm lòng tôi, sắp xếp, đòi hỏi.
Anh c/ầu x/in tha thứ, nhận sai, càng về sau, còn gi*t mình.
Ngày nhìn mình ở trên giường toàn thân xanh tím, cảm giác được đ/au dạ.
Xuất phát từ trái dày đặc.
Tại này lại ra?
Nhìn xem đã tr/a gia của bộ rồi?
Vốn nâng đỡ che chở, lại giày xéo dáng vẻ này?
Tôi sai rồi sao, gia?
Ngay từ đầu, nên ép buộc.
Ngay từ đầu, nên theo sau ngài.
Tôi r/ẩy, vuốt ve trán cảm nhận được sự khẩn trương của nói: "Cửu gia, đừng sợ, sẽ còn nữa.”
Thật xin lỗi.
9
Phó chạy.
Anh chạy, luôn pháp chạy trốn.
Chạy ra ngoài vòng, cái mạng.
Ba tờ giấy thông bệ/nh nguy kịch, ngay cả đất m/ộ của hai chúng cũng được chọn xong rồi.
Ngày tỉnh lại, che kìm nước mắt.
Ch*t ti/ệt.
Quả nhiên còn chưa sống đủ.
Kiếp sau ai biết phải mất bao lâu, mới đuổi kịp anh.
[HOÀN THÀNH]