Chồng gi/ận d/ữ đưa về nhà, suốt dọc giải thích nào anh cũng không nghe.
Anh nói d/ối tr/á, v/u kh/ống bạn mình.
Anh sợi x/ích ch/ó to bằng tay lại nh/ốt hầm.
Kể từ ngày đó anh bắt đầu h//ành h//ạ dài.
Anh t/óc n/ém vào tường, th/uốc lá b/ỏng mặt tôi.
Nh/ổ b/ẻ tay của nh/ấn vào nước lạnh.
Tùy tiện đưa đàn đến l/àm nh//ục tôi.
Vào đêm thừa, khó khăn lắm tháo được dây quyết định chạy trốn.
Nhưng không ngờ lại gặp Tráng, nó cầm d//ao đ/âm vào tôi.
Trong phút đời, cảm nhận được chảy dần kiệt, cùng nỗi đ//au bị Tráng d/a.
Bạn mẹ trên ban công nhìn bị tr@ t/ấn, chảy cho đến ch*t.
Cuối cùng th/i th/ể của bị n/ém cho đàn ăn.
Mẹ nhìn thất thần đưa tay v/éo cái.
"Đang suy nghĩ gì thế? Mau nói cho chị thịt này có ăn được không?"
Tôi chợt bừng tỉnh khỏi ký ức, bàn tay hơi r/un r/ẩy.
“Mẹ, con chỉ học thôi, thật sự cũng đâu gì. Chị có phương pháp nuôi dạy con riêng của chị ấy, em chỉ cần góp tiền là được.”
Lúc này bạn mỉm hài lòng, thiết ôm lấy cánh tay mẹ nũng.
"Mẹ, Bảo Tiểu Nguyệt là bạn từ trung học. Cậu ấy gì Bảo đó, cậu ấy không Bảo cũng mà.”
Nói xong trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.
Tôi đang nói về việc không thể sinh con.
Tôi đầu, sợ nhìn sự th/ù h/ận đôi tôi.
Tôi từng có đứa con, nếu không bị ph/á bỏ bây giờ nó đã bằng Tráng rồi.
Đúng lúc đó có chuông cửa vang lên, Đỗ đã về rồi.
Bạn của hào hứng bát trên tay xuống bước tới nhận lấy túi của anh ta.
Mẹ của sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn tôi.
“Nhìn có vợ không? Cô không muốn sinh con, về cũng không ra đón, thật không nhà cưới về để gì!"
Tôi mỉm lạnh lùng nhìn bạn cuộc hai họ bắt đầu lén lút từ nào thế?