Tôi không thể nào chịu được loại giác hãi vội lao tiếp lầu.
Lần này, thuận lợi tới được 3.
Tôi thở hổ/n h/ển, ngẩng đầu lên, thấy hai cái đầu góc.
Không biết từ nào mặt nữ và gái nhiên phồng lên và gần suốt.
Nhưng bọn họ vẫn đang cười với và tôi.
Tôi cuối cùng tới được 1.
Trong đại sảnh 1 dán hai bản báo.
Bức ảnh trên không ngờ lại bà Hà.
Một tờ báo rơi cạnh.
Tôi r/un nhặt tờ báo lên.
Bên trên một mẩu tin sự, xảy ra vào 5 giờ rạng sáng ngày hôm qua.
Một thanh niên s/ay rư/ợu, lái xe đ/âm một cao tuổi.
Tôi thấy hàng ăn sáng quen thuộc bức trí bày bà Hà.
Hóa ra nhân sáng hôm nay bà ấy không bày bởi vì bà ấy ch*t.
Trên báo còn đó bà Hà vẫn chưa t/ử vo/ng ngay.
Là thanh niên đó chịu trách nhiệm, nghĩ rằng gian không nên nhẫn tâm nhấn ga bỏ đi.
Đầu bà Hà ngh/iền n/át đến mức gần tách rời khỏi cơ thể.
Tôi đến vết khâu cổ bà Hà.
Móng tay đ/âm sâu vào lòng bàn tay.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót mãnh liệt.
Tờ báo còn nữ và gái vừa thấy kia.
Hóa ra, hai họ một cặp con.
Tôi tìm được nhân cái họ trên tờ báo.
Cặp do t/ự s*t.
Để chính x/á/c mang theo nhảy sông.
Trước ch*t, bọn họ váy màu đỏ, chân đ/á.
Trên báo nói, nữ hiện ra chồng mình ngoại tình, cô ta muốn dùng cái để ép chồng mình hồi tâm chuyển ý.
Thế nhưng, trước nữ và đứa qu/a đ/ời chồng cũng không hiện.
Trong tuyệt vọng, nữ mang theo nhảy xuống.
Những ràng đều hiện nơi đây.
Lẽ nào vì họ quá mức oan uổng, cho nên h/ồn phách không thể nào rời đi?