Nói thì hay lắm! Nếu ta giao M/a Ki/ếm ra, hoàn toàn mất đi chỗ dựa, nhất định mất mạng.
Đúng vậy, nếu đổi lại là hắn, cũng không hy vọng có ai khác biết bí mật của M/a Ki/ếm. Hơn nữa, trong trường hợp đẳng cấp Võ Đạo không chênh lệch quá nhiều, vũ khí chính là chìa khóa chiến thắng.
Hiện tại, có M/a Ki/ếm trong tay, chưa chắc hắn không thể đ/á/nh một trận với Phương Vũ - Võ Đạo Bát Trọng.
Còn tôi, người vẫn luôn đứng xem kịch, thì đã tuyên án tử cho Phương Vũ trong lòng rồi. Bởi vì, trong tiểu thuyết có ba điều cấm kỵ của phản diện:
1. Không được mặc áo choàng đen.
2. Không được nói nhiều.
3. Không được cười nham hiểm.
Phương Vũ đối diện rõ ràng không hiểu những đặc điểm này, quá điển hình của vai ch*t sớm. Quả nhiên, khi tôi va chạm với cây búa lớn của hắn thì “Rắc!”, búa lập tức g/ãy làm đôi.
Phương Vũ trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin nổi: “Cùng là phàm khí thượng đẳng… sao chênh lệch lại lớn vậy?!”
Không để hắn kịp nghĩ nhiều, Ninh Hải đã vòng ra sau, “Phập!”, trực tiếp ch/ém bay đầu chó của hắn.
[Đinh!]
[Ki/ếm chủ ch/ém gi*t Võ Đạo Bát Trọng - ký chủ thưởng 180 điểm tiến hóa.]
“Tốt! Tốt! Tốt!” Tôi mừng rỡ, hài lòng phản hồi một lượng lớn năng lượng.
Ninh Hải lập tức sát khí ngùn ngụt. Hắn xách đầu Phương Vũ, bước ra khỏi đại sảnh như một m/a đầu giáng thế.
Đám quan binh thấy vậy, mặt mày tái mét. Đặc biệt là một tên đứng gần, sợ hãi kêu lên: “Ngươi… ngươi lại dám gi*t Phương Thống Lĩnh?!”
Sau đó gã đổi giọng ngay: “Hắn là kẻ th/ù của ta! Đa tạ ân nhân đã b/áo th/ù! Xin nhận tiểu nhân một lạy!”
Nói xong, tên đó lập tức quỳ xuống, dập đầu lia lịa. Những người khác cũng vội quỳ theo. Ninh Hải lạnh lùng liếc đám quan binh đang quỳ trên đất. Sát khí trên người hắn đã gần mất kiểm soát. Nếu tiếp tục gi*t, chắc chắn sẽ hoàn toàn mất lý trí.
Vì vậy, hắn dứt khoát rời khỏi núi thổ phỉ, tìm một nơi hẻo lánh để loại bỏ sát khí, rồi mới quay về Vạn Ki/ếm Tông.
Trở về chỗ ở, Ninh Hải nhìn tôi, trầm tư lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… thật sự phải sa vào m/a đạo mới có được sức mạnh sao? Thôi được, chỉ cần ta đột phá đến Võ Sư Cảnh, sẽ không sử dụng M/a Ki/ếm nữa.”
Nghe vậy, tôi lập tức sốt ruột: “Không sử dụng nữa? Vậy ta đi đâu để tiến hóa?! Ăn xong chùi mép quên luôn mẹ là sao?!”
Tuy nhiên, thực tế Ninh Hải căn bản không làm được điều này. Giống như mấy kẻ nghiện rư/ợu thề “cai vĩnh viễn” vậy.
Ước mơ của Ninh Hải từ trước đến nay luôn là trở thành một đại hiệp, trừ m/a vệ đạo. Vì vậy, hôm nay hắn đến nơi giao nhiệm vụ, muốn tìm một nhiệm vụ ch/ém gi*t m/a tu hoặc kẻ á/c để luyện tập một phen.