Chẳng mấy chốc, thức ăn chúng dành dụm sạch.
Ngoài trời vẫn rơi đặc.
Mấy ngày ấy gần như nhịn ăn, dành hạt dẻ cho tôi.
Một buổi sáng, bóc quả hạt dẻ cuối cùng đưa rồi bảo sẽ ra thức ăn.
"Em đi cùng nhé?" Tôi nói.
"Không cần." lắc dứt khoát, "Đừng ra ngoài."
"Tuyết lớn này, kia còn con vật nào. Bọn thú ăn thịt đang đói mờ mắt, đến kiến không tuyệt đối đừng đi."
Tôi sợ hãi gật lia lịa.
Anh nhìn lúc rồi nhảy khỏi hốc cây.
Nhưng chưa được lâu, quay về.
"Anh được đồ ăn rồi à?" Tôi mừng rỡ hỏi.
Anh không đáp, mặt vẻ kỳ quái khi trở hang, đ/è xuống đống cỏ khô không cho ngẩng lên.
Sau đó cảm thấy thứ gì đó cọ cọ người.
"Anh đang gì Tôi nghi hoặc hỏi.
Anh vẫn im lặng.
Đến khi cọ xát hồi lâu, mới buông ra.
"Giờ trên em mùi của không ai dám động em nữa."
Nói lại bỏ đi.
Tôi đờ cả buổi mới lẽ, ấy dùng... chỗ đó để cọ tôi.
Anh... sao thể... sao lại được chứ!
Sao thể không hỏi ý kiến trước!