Cho đến khi Chiêu Dương ngập ngừng nói với tôi, cậu ấy chuẩn bị đến một thành phố khác.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, studio Cô Lang của cậu ấy đã đóng cửa....
Chỉ vỏn vẹn 3 ngày sau khi thành lập… Nó đã sụp đổ.
Cuối cùng cậu ấy vẫn quyết định ra đi.
Tôi hỏi: "Là Tiền Châu phải không?"
Cậu ấy gi/ật mình: "Sao cậu biết?"
Tôi nhìn đôi mắt đột nhiên mở to ấy, khẽ bật cười: "Đó là thánh địa nhiếp ảnh, chẳng phải là nơi cậu hằng mong ước sao?"
Tôi thấy rõ, tâm trạng cậu ấy không ổn.
Cậu ấy cũng nhận ra, tôi đang xao động.
Chúng tôi quá hiểu nhau.
Từ ánh mắt cậu ấy, tôi thấy được.
Cậu ấy cũng lưu luyến lắm.
Trong lòng tôi bừng lên niềm hân hoan.
Cậu ấy cũng không nỡ xa tôi.
Cậu ấy vẫn quan tâm đến tôi.
Cuối cùng, cậu ấy vẫn phải đi.
Khi mùa đông kết thúc, cậu ấy rời đi.
Tôi tiễn cậu ấy đến sân ga.
Cậu ấy lề mề chậm chạp, suýt nữa bỏ lỡ chuyến tàu cao tốc.
Tôi không nhịn được m/ắng: "Đồ ngốc, còn chần chừ nữa thì khỏi đi luôn đi."
Cậu ấy vội vã rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy, mỉm cười.
Cười đến khi nụ cười tắt lịm.
Không cười nổi, cũng không khóc được.
Cậu ấy đi rồi, tôi vẫn đứng nguyên nơi ấy.
Trở về căn phòng nhỏ, nơi này trống vắng đến lạ.
Tim tôi như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Dằn vặt.
Giằng co.
Năm 19 tuổi, tôi lại một mình rồi.
Tôi nằm vật trên giường.
Chăn đệm còn vương hơi ấm của Chiêu Dương.
Con thú bông cậu ấy để lại được đặt ngay ngắn bên gối.
Cậu ấy bảo: Đêm khuya thanh vắng, để nó thay tôi kể chuyện cổ tích cho cậu.
Nghĩ lại mà thấy rợn người.
Lòng tôi trống rỗng, không biết đã đ/á/nh mất thứ gì.
Thời gian trôi nhanh.
Tôi điều chỉnh tâm trạng, dần quen với cuộc sống không có bóng hình ai khác, bắt đầu chủ động giành các vai diễn trong những bộ phim chi phí thấp.
Dĩ nhiên, toàn là vai phụ.
Cứ thế chạy show, vậy mà đã 4 năm.