Tay tóm lồng ng/ực đ/á nhỏ mà tặng đột nhiên nóng lên.
Một phụ nhuốm đầy m/áu khắp xuất hiện trước mặt và cản đò/n tấn công Huy”.
Là tôi.
Mẹ tóm lấy khuỷu Huy”, hai cánh trắng bị làn khói đen th/iêu ch/áy, nhưng vẫn chẳng hề hấn gì.
Tôi chớp lấy cơ hội x/é tan bùa vàng trên gia đình nhà Q/uỷ Tân Nương.
“Trương khói đen trên tấn công mẹ, miệng còn ch/ửi rủa: “Nếu như phải hiện giờ cái thân quá tàn tạ, cần hơi thôi cùng để xử gọn 100 tên tiểu q/uỷ như ngươi.”
Tôi sắng nhìn ngày suốt, lên: m/a q/uỷ kẻ b/án các ở đây này! Chính b/án đến ngôi này, trấn áp th* th/ể các qu/an t/ài sắt!”
Gió tà tụ lại, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, cơ thể mềm nhũn đổ sập mờ thoát ra, định bỏ chạy.
Từng bóng m/a vồ đến, chốc x/é tan phách thành mảnh vụn.
Th/ù báo, vết thương trên những bóng m/a biến mất, ai đều trở thành những cô trẻ trung xinh đẹp.
Họ mỉm vẫy bóng hình ngày mờ mãi đến đi biến mất hoàn toàn.
Mẹ vẫn đứng cạnh tôi.
Bà buộc tóc đuôi ngựa, trên còn m/áu, cái chân bị g/ãy trở nên thon dài thẳng tắp.
Nếu bị b/án đi, vốn dĩ cuộc đời tươi sáng.
Bà nhẹ nhàng ôm lấy nói: “Con đến nhà trưởng thôn, gọi điện báo cảnh sát. vẫn còn những cô và đứa trẻ sót, sẽ đón và họ khỏi đây.”
Tôi hỏi: “Họ sẽ đưa đến thành phố mà kể sao?”
Mẹ mỉm nhưng nụ buồn man mác: “Mẹ phải đi rồi, phải cố mà tiếp.”
Tôi cố nén mắt, trịnh trọng đầu.
Hồi còn nhỏ, tôi.
Tôi quấn quanh bà, nhưng luôn ra.
Sau mới hiểu ra, thể gợi nhớ ức đ/au khổ nhất bà.
Mỗi lần phòng ngủ và khóa cửa lại, luôn vọng ra khóc đầy đ/au khổ tôi.
Có cắn nửa cái tai nên bị tới mức mình mẩy tím tái.
Tôi lén bưng lạnh, làm sạch vết thương bà.
Tay vừa chạm cơ thể bà, thì bị hung hăng ngã xuống đất.
Bà vừa khóc vừa bảo đi đi.
Tôi vật vã bò dậy, vừa khóc vừa câu: “Con nên bị sinh ra.”
Bà lão nhà nên sinh gái, ở đây quá khổ sở.
Lúc đó bắt chước lớn, chứ hoàn hiểu câu ý nghĩa gì.
Nhưng đột nhiên ôm lòng.
Đây là lần đầu tiên ôm rất ấm áp.
Hôm ấy, rất nhiều thứ.
Bà là đứa trẻ ngoan, nên gi/ận lên tôi.
Bà dù sinh ra bùn thì phải cố hết sống.
Từ sau ấy, bắt đầu dạy viết chữ tính toán, giảng nghe về cờ đỏ trên sân vận động, ánh nắng ấm áp viện.
Tôi là sự ấm áp duy nhất, cuộc tối tăm mịt bà.
Bây giờ, phải đi rồi.
Trong lòng cực kỳ lưu luyến bịn rịn, nhưng từ trước tới bay chưa thuộc về đây, nên cuộc hoàn mới.