Tôi ngoan ngoãn theo ảnh đế về nhà.

Anh ân cần chuẩn bị sẵn đủ loại đồ dùng sinh hoạt cho tôi, ngay cả bộ đồ ngủ cũng không thiếu.

Khi rửa ráy xong bước ra, tôi phát hiện Sơ Trạch Nam quấn khăn tắm ngồi trên ghế sofa đọc kịch bản, làn da lộ ra ở ng/ực còn vương hơi nước chưa lau khô, ánh đèn ấm áp khiến anh toát lên vẻ dịu dàng khác thường.

Tim tôi bỗng lo/ạn nhịp.

Đành vậy thôi, tôi vốn là kẻ mê cái đẹp, ai mà cưỡng lại được mỹ nam có một không hai này chứ? Hơn nữa từ đầu đến chân Sơ Trạch Nam đều vừa khít với thẩm mỹ của tôi.

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn tôi, sau đó cầm chiếc khăn đang phơi bên sofa bước tới, trùm lên đầu tôi rồi nhẹ nhàng lau tóc.

“Sao không dùng máy sấy? Dễ cảm lắm.”

Đầu tôi lắc lư theo tay anh.

“Em quen rồi, tóc ngắn nên khô nhanh lắm.”

Lau gần khô, Sơ Trạch Nam bỏ khăn ra, nhìn mái tóc rối bù của tôi, anh còn giơ tay vuốt ve chỉnh lại giúp.

Anh đứng rất gần, ngay trước mắt tôi là vùng ng/ực lộ ra từ cổ áo, trán tôi còn cảm nhận được hơi ấm thoáng qua từ cổ tay anh.

Hành động này thân mật quá, tôi lén ngước mắt lên, thấy nụ cười vẫn chưa tắt hẳn nơi khóe miệng anh.

“Tắm xong rồi thì đến đối thoại đi, làm sớm cho quen.”

Quả không hổ danh kẻ cuồ/ng công việc, khoảnh khắc này, tôi tin luôn cả những lời đồn rằng có diễn viên đối thoại đến 2 giờ sáng với người khác.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống cạnh Sơ Trạch Nam, cầm lấy kịch bản.

“Đối phân cảnh 81 trước đi, đoạn cao trào đòi hỏi diễn xuất nhiều, thử sức xem sao.”

Tôi nghe lời lật đến cảnh tương ứng, đây đúng là điểm cao trào đầu tiên, khi nhân vật chính Thẩm Chu điều tra vụ án, phát hiện mọi manh mối đều chỉ về đồng đội sát cánh bên mình. Anh chất vấn từng câu, nhưng Giang Ngâm lại không thể tự biện minh, hai người xảy ra bất đồng rồi cãi vã.

Tôi lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt, hóa thân thành Giang Ngâm rồi mở mắt ra, đối diện đã là Thẩm Chu.

Tôi dồn hết cảm xúc, thổ lộ mọi nỗi bất đắc dĩ của Giang Ngâm qua lời thoại, nhưng Thẩm Chu lại bác bỏ từng câu, cảm xúc càng lúc càng dâng trào.

Cuối cùng, Thẩm Chu ghì ch/ặt Giang Ngâm vào sofa, gầm lên: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc có phải cậu làm không?!”

Giang Ngâm nhìn Thẩm Chu, không đáp lời.

Phải nói, diễn xuất của ảnh đế thật xuất sắc, đối thoại cùng anh khiến tôi hoàn toàn nhập vai, người đ/è lên ng/ười tôi đích thị là Thẩm Chu bước ra từ trang sách.

Nhưng Sơ Trạch Nam vẫn giữ nguyên tư thế đó, khóe mắt còn ửng đỏ vì tức gi/ận.

“Trước giờ đã hôn ai chưa?”

Tôi nhớ phân cảnh tiếp theo là Thẩm Chu cảm thấy bị giằng x/é giữa nghi ngờ và tình cảm, đối mặt với sự im lặng của Giang Ngâm, anh tức đến mất lý trí, bất chấp tất cả... cúi xuống hôn.

Chưa hồi ức xong, Sơ Trạch Nam đã thực sự dùng tay nâng cằm tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Tôi ch*t lặng.

Không phải, lần đầu đối thoại đã hôn thật luôn à?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm