Năm mười ba tuổi, có một vườn thú mới mở gần nhà tôi.
Thời đó, vườn thú vẫn là thứ gì đó hiếm hoi lắm. Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên đến chơi, tôi lần lượt xem hổ, voi, hươu cao cổ nhưng chẳng thấy hào hứng gì.
Khu triển lãm có nhiều khỉ nhỏ lông vàng đang đùa nghịch. Chỉ có một con đặc biệt nhất.
Đó là một con khỉ già trông rất lớn tuổi, trên đỉnh đầu có chòm lông trắng, ngón tay dài dị thường. Thấy tôi, nó chậm rãi giơ ngón giữa dài gấp đôi ngón người về phía tôi.
Tôi thấy thú vị nên cũng giơ ngón tay ra, cách tấm kính chọc nhau với con khỉ già.
Thấy vậy, con vật có vẻ tức gi/ận. Nó rít lên "chít chít chít", đi/ên cuồ/ng chỉ ngón tay về phía tôi. Đồng thời tay kia đặt lên cổ làm động tác c/ắt cổ.
Hành động này khiến tôi rùng mình, nhưng nghĩ lại trong khu có nhiều khách tham quan, có lẽ khỉ học theo ai đó. Thế là tôi bắt chước y hệt cử chỉ của nó.
Đang lúc mải mê chơi đùa thì mẹ tôi m/ua nước ngọt có đ/á đến. Thấy hành động của tôi, bà đứng ch*t trân như linh h/ồn lìa x/á/c. Nhìn tôi, rồi nhìn con khỉ.
Đột nhiên bà lao về phía tôi như đi/ên, hai tay nắm ch/ặt vai tôi lắc đi/ên cuồ/ng.
"Nó làm gì mày? Nó làm gì mày hả?!"
Tôi chưa từng nghĩ người mẹ mảnh khảnh lại có sức mạnh kinh khủng đến thế. Bị lắc đến nghẹt thở, may nhờ bố đang chụp ảnh gần đó chạy tới gi/ật tay bà ra.
"Quế Thục Phấn em đi/ên rồi à! Đây là A Vỹ, con trai em đấy!"
Mắt mẹ đỏ ngầu: "Chính vì là con em, em mới sốt ruột! Anh biết đây là gì không? Đây là Chỉ Mệnh Hầu!"