Tôi lê thể mỏi đẩy cửa nhà ra.
Mùi hôi thối xộc thẳng mặt khiến phải nín thở.
Chuyến công tác kết thúc hai ngày.
Tôi định tạo bất cho và con trai.
Không thứ chào lại thế này.
Trên ghế sofa chất đầy quần nhăn nhúm.
Túi xách bị vứt bừa bãi dưới sàn.
Đáng sợ hơn bàn trà chất hộp ăn m/ua sẵn.
Một số hộp đã mốc meo, nổi lông, ruồi vo ve bay quanh!
Tôi cố kìm cảm giác buồn nôn trong dạ dày, bước lại gần vài bước.
Đúng lúc đó...
Một giọng non lẩm bẩm vang lên phía ghế sofa: "Chó to gâu gâu..."
"Đồng Đồng?"
Tim chợt thắt lại.
Tôi vội vã vòng qua sofa chỉ trong ba bước.
Cảnh trước mắt khiến suýt ngất tại chỗ!
Con trai ba tuổi đang ngồi giữa một bia.
Khuôn mặt nhỏ lấm lem đến mức không nhìn ra màu da thật, tóc bết dính, ch/ặt trán.
Thấy tôi, mắt sáng tức vứt chơi trong loạng chạy tới.
"Mẹ! về rồi!"
Khoảnh khắc nhào lòng tôi, một mùi chua thối sộc thẳng mũi.
Không biết đã bao lâu rồi nó chưa được tắm.
"Con yêu…"
Giọng r/un r/ẩy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối con.
"Ba con đâu?"
Tôi nhìn quanh, tìm bóng dáng vốn quen thuộc anh ấy.