Nếu còn sẽ gặp đại họa.
Bà nội lo lắng nói:
“Ông ơi, đừng xuống đó!”
Ông đáp:
“Trần gi*t thằng Hai, thằng rồi, chắn hắn ch*t.”
Nói xong, đặt một chiếc ghế dài trước miệng hầm rồi cẩn thận bước xuống.
Ông gọi lên miệng hầm:
“Dây đâu?”
Mấy chàng trai trẻ ném dây xuống.
Chốc sau, tiếng vang lên từ hầm:
“Kéo lên!”
Mấy niên ra th* th/ể được lên.
Ông ta ch*t cứng, ch/áy sém méo mó, tỏa mùi hôi khó chịu.
Dân làng nhìn nhau ái ngại, thào bàn tán.
Nhìn x/á/c M/ù, cũng vừa kinh hãi vừa gh/ê t/ởm.
Chỉ có một góc nhà khách.
Ánh nhìn x/á/c lấp lánh sắc xanh lạ thường.
Trần ch*t thật rồi, nhưng vẫn chưa yên tâm.
Ông nội cầm rìu ch/ặt đầu ta.
Các trai tráng trong làng hỏi:
“Trần bao tuổi rồi? hắn hóa thành yêu quái ăn thịt người?”
“Đúng vậy, hắn hình kiểu gì? Có tuổi chưa?”
“Mẹ của cũng tuổi, sao ta không thành q/uỷ?”
Mẹ của chính tôi, còn tên tôi.
Cả làng đổ dồn ánh về phía Cụ.
Bà đang trước cửa hềnh hệch:
“Tôi đâu yêu quái, các người đừng sợ.”
Khi nói câu đó, ánh vẻ đắc ý.
Khi nhe cười, nhìn những chiếc nanh hoắt.
Cả làng đều rõ.
Không hét lên:
“Mẹ Tử, sao thế kia?”
Dân làng xôn xao bàn tán.
Nụ trên đột nhiên cứng lại.
Bà nói:
“Tôi cũng không biết, sao nhiên mọc mới.”
Bà Lưu ở nhà nói:
“Người già quá tuổi mà mọc mới điềm gở.”
Ông Tôn hàng xóm thêm vào:
“Bộ mới này để hút thọ con cháu. nhổ ngay.”
Cụ mày:
“Các người tận mắt, ta không yêu quái. bắt nhổ Tôi có ăn thịt đâu.”
Bà Lưu nói nhỏ:
“Chuyện này lạ lắm. Ông Hai, nhà cậu đều ăn thịt, lão này sống sót.”
“Bà không ổn rồi, nên nhổ đi.”
Ông Tôn nói thêm:
“Đúng, nhổ dân làng mới yên tâm.”
“Không nhổ cả nhà cậu dọn đi chỗ khác sống.”