-
Do lâm cuộc b/ắn mùa nay hoãn thời gian.
Chỉ sức khỏe vẫn hồi hoàn toàn, mặc dù tham gia b/ắn vẫn còn mệt mỏi, ngược luôn chiến phương Nam, nổi bật đây.
Yến tiệc ban đêm đồng cỏ hoành tráng, và tỷ vị trí cao nhất, tộc thảo nguyên phía bên phải, còn và Lễ những thành khác Hoàng tộc phía bên trái.
Mười tộc đã chuẩn những con bò, con cừu ngon nhất, thơm nhất, những vũ đẹp nhất tộc để Hoàng tộc.
Những tộc thảo nguyên vốn rất phóng khoáng, những to bằng nắm tay, cứ dứt khác, lướt khác, lâu ai nấy đều khướt.
Vị thủ lĩnh lớn nhất tộc đứng lên, hướng về phía nói vài lời khách sáo, nói để đã chuẩn món quà ngờ.
Dương nhướng mày, tựa hồ rất tò mò món quà ngờ gì.
Vị thủ lĩnh vung tay, tiếng sáo và tiếng đàn vang lên, những vũ liền bước tay, đi những bước nhẹ sân giai du dương bắt đầu múa.
Điệu rất hay, vũ đạo rất thực sự gọi quá lạ, nếu nói đây món quà ngờ thì hơi quá.
Vừa bản nổi lên, cả bữa tiệc còn sảnh đang phát sáng, mơ hồ hiện ra đường cong mềm mại vũ mặc váy tím hở đoạn thon, múa dài nước tuôn trần đi chuyển, chiếc chuông bạc treo phát ra thành động.
Quay gương gọi đẹp trần, mày rậm và đẹp kinh người.
Đôi long hơi nhướng lên, toát ra diễm khó cưỡng.
Ngay cả đã từng khỏi hút ấy.
Mỹ uốn lượn chuyển, sân khấu vũ những vị thủ lĩnh tộc, rồi quay trở phía chúng đi ngang nhướng mi, rồi tiếp tục bước đi.
Nàng ấy nhận lấy bình dài tay hầu, nhón chân, tung bay, giây lát đã cho Kỳ.
Đôi tay mềm mại và thanh tú ngọc, nâng mang yểu điệu, đầy quyến rũ Kỳ.
Nàng đưa lên:
"Bệ hạ, xin mời thưởng thức."
Tất cả mọi đều đang chằm chằm vũ chằm chằm Kỳ, muốn xem phản ứng ấy.
Nếu thế đứng trước cho lẽ rung động.
Dương mê nàng vũ rồi tinh viền vàng tay nàng.
Ngài ấy lấy rư/ợu, hơi cạn.
Rồi liền nhướn mày nói:
"Rư/ợu thật ngon."
Cổ họng chua giống tị tỷ lần mãnh liệt hơn.
Thật tệ những xúc vì và ấy sự gỡ ngẫu lẽ ra quan nữa.
Nhìn lẽ ra bình tĩnh, lòng rối bời, được bản thân, điều thật khó chịu.
Vị thủ lĩnh tộc vừa nói chuyện chúng bật vang, hào:
"Đây phụ nữ đẹp nhất tộc bọn ngay cả những con đại bàng mạnh thảo nguyên xiêu lòng trước đẹp nàng Hoàng Thượng thế nào?"
Dương ngước kỹ nàng ta.
Trên hiện e lệ, chăm chú ấy.
Có lẽ nữ táo bạo hơi ngẩn người, rồi nói:
"Rất đẹp."
Vị thủ lĩnh sảng khoái:
"Không mà làm đắm. Chỉ cần thôi xao xuyến."
Đôi ấy về phía phần phù phiếm.
"À... Trẫm vậy,"
Dương dừng lại.
"Đôi thật Trẫm điều nàng ấy thêm dịu dàng, yêu mị hoặc chính nốt ruồi dưới kia, điểm nhấn."
Tỷ thoáng vui, mày đẹp hơi nhíu lặng lẽ về phía điều nói ra.
Bên cạnh, Lễ hạ đầu, rư/ợu, dường nghe gì.
Ta lặng lẽ đầu, cố gắng sự tình.
Tiệc tàn, đi Lễ.
Trên trời, những vì sao lấp lánh những ngọc xuống, thảo nguyên rộng lớn, đem lồng lộng rùng mình vì lạnh.
Ta vốn muốn quay về nghỉ ngơi, Lễ đột nhiên dừng khỏi dừng lại.
Dưới trăng lẽo, biệt được nói hòa buốt:
"Uyển Nhi, nàng không?"
Bên lạnh, ôm lấy cánh tay, thắn nói:
"Không hẳn."
Hắn đầu, hồ sâu ta:
"Ta nàng."
"Hả?"
Ta tại sao đột nhiên đêm quả thực hay, kịp đã kéo chuồng ngựa.
Bước dài và gần chạy kịp.
Hắn vung tay, kéo đặt lên ngựa, rồi mình nhẹ nhảy lên ta.
Vừa kéo cương, con tên b/ắn lao ra khỏi chuồng.
Gió đêm thổi c/ắt, bay lạnh, đầu óc choáng váng, hơi ấm cuốn đi, còn chút hơi ấm ng/ực Lễ.
Ngựa phi lúc từng nhanh thế, khỏi h/oảng s/ợ, thức lùi cả rúc lòng hắn, lẩm bẩm:
"Chậm... chậm chút, thiếp sợ."
Hắng dường nghe thấy, cắn ch/ặt môi, chằm chằm về phía trước, tốc độ những chậm mà còn tăng rồi.
Gió đ/âm nhắm mặc cho cuồ/ng.
Trên thảo nguyên la, bọn mũi tên vừa được bật xuyên làn gió, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Chẳng lúc nào, tiếng rít bên lắng xuống, mơ hồ sáng và bóng người, đây chính chỗ bọn đóng trại.
Con tim đ/ập lo/ạn vì quá sợ đã lại.
Lúc tất cả những muốn cách nhanh tốt.
Cách dặm, Lễ dừng ngựa, vẫn im lặng.
Lúc đang phía trước hắn, mắc kẹt tay và cương hắn.
Đột sát bên hơi thở mang thân mật tình lạnh:
"Hoàng lưu luyến nàng."
Giọng rõ và định.
Hắn nói:
"Hắn đã Nhi, giờ để Nhi, làm sao đây?"
Lúc nhận ra đêm nay những hành động vì lời nói Kỳ.
Mặc dù bên hiện rõ, lòng đã để ý.
Ta cố gắng bình tĩnh:
"Vương Gia, sao về thiếp vậy? Nếu thiếp nói Hoàng Thượng mối qu/an h/ệ chúng thanh bạch, Vương Gia tin không, tin suy chính mình?"
Dương Lễ sát gần, má chạm cử trìu mến:
"Tất nhiên tin nàng,"
Hắn dừng nói nhạt hơn,
"Nhưng tin hắn."
Nhìn thật lâu, phía trước Kỳ, ngọn nến chập chờn phản chiếu bóng lờ mờ sáng tối.
Một lúc lâu sau, Lễ từ nói:
"Uyển Nhi, nàng hắn. sợ ngày nào được mình mà làm ra chuyện đó."
Làn da sát rùng mình, luồng lẽo lan khắp cơ thể, thậm chí còn hơn cả lúc nãy.
"Thiếp rồi."
Ta run đáp, cố mình quá r/un r/ẩy.