Ngày tôi sinh con, thế giới như đối với kẻ th/ù.
May mắn thay, nhóc tì lại ngoan ngoãn thường, chí còn tự mang theo một em làm quà.
Khi cặp song sinh long đời, ông bà nội đã đến đi/ên, không ngừng ném tiền về phía tôi.
Kết quả hai thiên nhỏ chưa đã sở hữu năm căn biệt thự, chục xe, chí cổ phần công ty cũng được chia sẵn.
Tôi ngồi trên giường húp cháo, nghe Thẩm Tân say sưa về độ mềm mại yêu của lũ trẻ.
Cuối cùng, hắn trước tôi: sẽ nhận một bé yêu!"
"Vậy thì sau này hay nhà anh thích, ta có thể thành thông gia!"
Lục Nhiên cười lạnh: "Đứa trẻ do cậu thì ai trong nhà tôi cũng không thèm nhìn!"
Thẩm Tân gi/ận, nhưng cơn gi/ận chỉ dừng mức... gi/ận.
Tôi vội hoà giải: "Biết đâu anh thì sao?"
Thẩm Tân sững rồi hùng h/ồn bố: thì bắt nó mặc váy!"
Tôi, Hoắc Lâm và Lục Nhiên: "......"
Kể từ khi công khai yêu đương, hình như Thẩm Tân càng ngày càng... đần hơn.
Lắng nghe tiếng cãi vã rôm rả của họ, tôi đưa nhìn ra cửa sổ nơi cỏ xanh mướt như mây, nền trời trong vắt điểm xuyết những áng mây bồng bềnh.
Bố mẹ ơi, sau khi hai người đi xa, và em đã tìm thấy tri kỷ đời Chắc tương lai của ngập tràn hạnh phúc.
**HẾT**