Lục tiếp hỏi, truyền và rất hứng thú, mình trở thành truyền chiếm Vạn Niên Xích Đồng cùng pháp Phù Quang Ảnh, như dàng nhiều.
- Một rưỡi tông đọ sức, các ngươi tiến mười thì trở thành linh giả thì cần đọ sức, trực tiếp trở thành truyền.
Bạch lão ra.
- Không biết lần nhiêu?
Dương Diệu hỏi.
- Mỗi lần tranh giành là người.
Bạch lão mỉm cười ra.
- người.
Trong nội tâm cả kinh, phú tốt, muốn tiến mười tuyệt đối khó khăn.
Đồng thời nghĩ tới với Vân Tông, cứ tiến Vân Tông, nhiều trôi qua, Vân đ/áng s/ợ tới nào hiểu, tài Vân bỏ túi, đừng mong lớn mạnh được, Vân sự đủ khéo.
- Tốt rồi, các ngươi rưỡi, đến lúc trở thành truyền hay xem vận các ngươi.
Bạch lão xong, khoanh chân ngồi lưng điều tức.
Tần Thiên Hổ, Diệu dưỡng thần, Độc Cô Băng cùng hoàn Thúy Ngọc thì gật đầu với Du, lưng những khác, muốn bất tiện, cho dưỡng thần.
Lục trầm tư hồi, nhìn chằm hư không, cao quá dọa người, trải qua Vân huấn hẳn là vấn đề gì, ngưng kết thủ vận chuyển Âm Linh bắt đầu thôn phệ Triệu tối qua.
Sau lát, đã quên mình lưng Thứu, tiến trạng thái bình tâm khí, hô hấp chạp quanh hào quang màu vàng đất quanh.
Trong cơ ngừng thôn phệ và hóa được, quanh người, chấn động, vì do lưng Thứu, phi hành mang theo chấn động cho hoàn che chắn chấn động Du, ngay cả lão hiện biến hóa Du.
Trong thôn phệ khi Âm Linh hóa thì Du.
Lục cảm được, mình ngừng đủ, đến trọng là tầm tay.
Khi ngừng chân tinh thuần ngừng tiến những chân giống như từng đám mây nhỏ cuồn dứt, chân cảm mình bành trướng với tốc thường nhìn được.
Thời điểm hóa người, đó, chân đã nhồi đầy chân cơ đã dần dần mạch thân, lúc vẫn tiếp óa.
Lại qua canh hiện chân đạt tới điểm tới hạn, chân vẫn mạnh.
- Áp súc cho phá.
Trong nội tâm quát lên, điều động đám chân nổi lên sóng chấn động mạnh.
Lục bỗng nhiên con mang theo tinh quang sáng ngời, lát tinh quang thu liễm thấy.
- Rốt cục trọng.
Cảm chân hùng h/ồn cơ thể, nội tâm thôn phệ chân hóa thành lượng, khi trải qua hóa thì tốt hóa dược nhiều lắm.
- Nếu trắng thôn phệ khác, thực nhất cực kỳ đ/áng s/ợ.
Lục nghĩ thầm lòng, lúc đêm hắn đã trọng thực lực, quá đ/áng s/ợ.
- Du, ngươi trọng sao?
Bạch lão ngạc nhìn nhìn chằm Du, rồi chấn động, nhiên nào dấu hắn được.
- Vốn đã biên giới phá, rồi cứ cẩn thận mất.
Lục nội tâm sớm đã chuẩn ứng thực mình che dấu, mình nhiên nào che dấu lão.
Nghe và lão với nhau, hiện tại đám Thiên Hổ, Độc Cô Băng ngạc nhìn chằm Du.
- cẩn thận phá.
Bạch lão há hốc mồm, nói:
- trọng, vũ giả tam hệ, phú muốn trở thành truyền khó, chỉ sợ là khi tông lão nội môn tìm hắn.
Nhìn chằm Du, Hổ mang theo ý, làm được, vì thực đã hắn.
- Mọi ăn đồ tiếp thời rất sớm, chúng ta thời dài tới Vân Tông.
Bạch lão làm ăn vì, theo đồn đãi, chỉ đạt tới cấp Suất cần ăn uống, Phách, cùng Tướng tối đa chỉ mấy ăn uống thôi, cấp thì nào làm điểm này.
Mọi ăn lão nhìn chằm bên Vô Song cưỡi xa, dưỡng như luyện.
Sau khi ăn tiếp vùi đầu nhìn phá, lúc vô hình đã áp cho người, truyền Vân chính là ai muốn gia nhập vào.
Lục vùi đầu hóa người, trọng, vẫn cần hóa, nhất thời nửa khắc làm xong được.
Một lát sau, hào quang sáng bóng quanh quẩn, chân cuồn ngừng đỏ điền, thời rãi trôi qua.
Mỗi trôi qua, tất cả chỉ ăn bữa xong rồi tiếp lâm nắm chắc thời hóa người.
Bảy đó, lão cho dừng sơn mạch người, chỉ là yêu thú cấp thôi, cần nghỉ ngơi sức, nào tải liên phi hành đến Vân được.