43.
“Ta thích những nơi tối tăm ngột ngạt.” Dung Vọng “Kể từ bị đưa vệ doanh, ý thức rằng phải tích góp thế cho riêng sớm sẽ sẽ phải đối đầu Dung Ngọc, nếu như gi*t hắn, nếu như gi*t đều sao cả.”
“Thế nhưng chưa kịp ra tay, bị người khác ám sát. Ta cũng bị thương, bị rơi xuống sông, dòng hạ cuối cùng người nhặt đem về. Tình hình rõ nên nói dối việc bị mất trí nhớ, ngờ rằng, sau này người tìm Dung Ngọc, tìm tháng, cuối cùng đem nhận thành Dung Ngọc.”
“Thật ra tháng này, cũng tìm hắn, cái ngày mà bọn họ đem nhận thành Dung Ngọc, tìm h/ài của hắn. Đúng nực cười.”
Ta động thanh sắc, đầu ngón tay run nhè nhẹ.
Động tác nhỏ như vậy, đến cũng phát thế nhưng Dung Vọng lại luôn chằm chằm vào tay tay, từ toát ra gh/en tị và khó kiềm nén, sang, trong nháy mắt những cảm xúc đó biến mất dấu vết.
Hắn bật cười, tiếng cười đi/ên cuồ/ng đó thế nhưng thanh âm lại trong dễ nghe như xưa: ch/ôn h/ài của bên của ngọn núi nhỏ. này đó phận của Dung trở lại kinh thành.”
“Ta chưa từng nghĩ việc sẽ thành mãi mãi, đường đường chính chính nói tất cả Dung Vọng. kinh thành, nhanh chóng liên hệ thủ hạ của đem những thủ hạ trưởng Dung chọn ra người, thu phục thì thu phục, thu phục thì Ta nhanh chóng, trước phận này chỗ chắc.”
“Khương gia, gia tộc lớn, hơn nữa người hiểu Dung nhất, cho rằng cách nhanh nhất để c/ắt Khương gia, chính Khúc Anh ra làm cái cớ để hủy ngươi.”
Ta ngạc nói: “Vậy nên nàng đều quân cờ của mà thôi.”
Tiếng cười của Dung Vọng đột dừng lại, đôi mắt sẫm sâu thẳm chăm chú: “Khi đó cho rằng, lẽ nên chán gh/ét Vậy nên hủy cũng nghĩ nhiều, nhưng sau này a, khóc ở trên vách đ/á, ngồi trên ngựa mỉm cười, chơi Không sở trường của tự cài hoa mận đỏ đó lên tóc khiến kinh ngạc, nghĩ…”
“Thật ra phải gh/ét ngươi, chán gh/ét vì người mà làm nũng, phải vậy thôi.”