Việc cha tôi chỉ sớm muộn.
Tôi sớm nhở ấy, dùng người phải cẩn thận.
Ông không nghe.
Còn định lôi tôi cùng ra nước tránh gió.
Tôi cũng chẳng thèm nghe.
Bảo tìm đại chỗ nào tôi ở tạm.
Không ngờ, chỉ cuộc điện thoại, gọi đến.
Nụ cười rạng rỡ của gái vụt tắt khi nghe tin phải đưa tôi đi.
Khóe miệng gi/ật giật.
Cắn răng gật đầu.
Phục rồi.
Ném tôi đứa học sinh cấp ba.
Chẳng hiểu gì.
Khi tôi và rời đi, chẳng ngoảnh lại lấy lần.
Ôn hộ gần trường để tiện sóc tôi.
Bé tí, bằng nửa phòng đọc sách của tôi.
Nhưng được ấy dọn dẹp gàng.
Tim tôi thắt lại khi ấy đề phòng ngủ.
Có cảm giác lạ lùng từng thấy.
Về mới biết, đó xúc động.
Từ nhỏ đến lớn, ai "nhường" tôi thứ gì.
Tôi nhìn gái mảnh khảnh mặt.
Gương mặt nhỏ xinh, đen láy.
Đầu mũi ngần lấm tấm mồ hôi.
Tràn đầy sức sống.
Chẳng giống chút nào đứa trẻ khổ vùng quê mà cha tôi miêu tả.
Hừ.
Sao tôi có thể chiếm phòng ngủ của con gái?
Nhưng mà... gạch lát sàn thật rất cứng.