5.
Tôi nhìn chằm chằm dòng tin nhắn của Tạ Ninh, cau mày vừa ấm ức vừa khó hiểu. Anh ta đến đây làm gì? Để trêu chọc và sỉ nh.ục tôi ư?
Từ lúc bắt đầu biết nhau đến giờ, Tạ Ninh liên tục nói x/ấu và chia rẽ tôi cùng bạn trai, ghép đôi cho Trần Lập và Kỷ Niên. Tất cả đều cho thấy rằng anh ta rất gh/ét tôi, tôi cũng ý thức được điều đó nên hay tự ti tránh mặt anh ta, vậy mấy dòng tin nhắn này thế nào đây, tôi thật không hiểu nổi.
Lúc này tôi đang rất đ/au lòng, mặc dù tôi không hẳn thích Trần Lập đến mức si dại, nhưng dù sao cũng từng có tình cảm với hắn, vậy mà đột nhiên bị bạn trai cắm sừng, thử hỏi ai mà không tức?
Vì thế tôi không nhịn nổi, gi/ận dữ dẫm từng bước đi ra mở cửa. Tôi biết bộ dạng của tôi bây giờ thảm hại lắm. Đôi mắt đỏ hoe còn long lanh ánh nước, mũi cũng ửng hồng hít hít vì khóc nhiều nên bị ngạt, tóc bù xù quần áo lộn xộn. Đi ra thì chỉ có mất mặt, tôi do dự nắm tay vặn cửa, nhưng cơn gi/ận át cả lí trí, tôi mở toang cửa, trừng mắt nhìn người bên ngoài mà phát ra vài âm thanh vô nghĩa.
Làm người c/âm cũng khổ sở chứ, bị oan ức không thể nói, đến tức gi/ận cũng không thể ch/ửi người ta. Muốn nói gì cũng chỉ có thể nhịn trong lòng, làm ngôn ngữ ký hiệu cũng không ai có kiên nhẫn nhìn xem. Vì thế có gì chỉ tự ôm trong lòng.
Ngay bây giờ cũng vậy, dù tôi đ/au đớn tủi nh/ục đến đâu cũng chỉ có thể bất lực chảy nước mắt, không thể m/ắng cũng chẳng dám đ/á/nh, đứng đó chờ đợi một trận cười cợt nh/ục nh/ã.
Làm tôi ngạc nhiên là Tạ Ninh đang đứng ngay trước cửa. Anh ta mặc bộ tây trang lịch lãm, tóc vuốt keo gọn gàng, khác hẳn bộ dạng ăn chơi thường thấy. Anh ôm một đóa hoa cẩm tú đẹp đẽ - là loài hoa mà tôi thích nhất, tay còn lại cầm theo hộp bánh kem socola, nhoẻn miệng cười:
"Kỷ An, chúc mừng sinh nhật em. Anh tới muộn quá rồi nên để em khóc mất tiêu, biết vậy anh tới sớm hơn để em không phí sức đ/au lòng cho hai tên khốn kia."
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Tạ Ninh phụt cười, hai má anh hồng lên:
"Dễ thương quá nha. Nếu được anh muốn ôm em ngay bây giờ nhưng không dám. Cho anh vào nhà nhé? Chúng ta phải mừng Kỷ An thêm tuổi mới chứ. À mà thôi, đây là nhà của Trần Lập phải không? Khỏi vào, đi, anh đưa em sang nhà anh."