Ta nằm ủ rũ trong phòng, không buồn động đậy, hai cái tai cụp xuống, mất hết sức sống.
Đến tối khuya, chưởng môn sư huynh mới quay trở về. Hắn thấy ta trong hình dáng con người nằm trên giường trùm kín chăn, bước chân khựng lại, chậm rãi đóng cửa rồi bước đến gần.
"Lăng Nghi." Huynh ấy gọi ta, giọng khàn khàn "Ngươi hoá hình?"
"Hỏi làm cái gì? Hôm nay huynh có đến xem đâu." Ta hờn dỗi nói "Mất công ta chờ, lần sau không đến được thì đừng có hứa."
"Đừng gi/ận dỗi vô cớ." Giọng Diệp Thần dần lạnh nhạt, tuy vậy ta có thể ngửi được mùi hạt dẻ nóng hổi từ món đồ huynh ấy mang về.
"Đưa ta xem bộ dáng con người của ngươi như nào."
Khoảnh khắc cái chăn bị vén ra, ta đối diện với cặp mắt của Diệp Thần, trong ấy thoáng chốc nổi lên sóng ngầm cuồn cuộn cùng một loạt cảm xúc không rõ. Bàn tay Diệp Thần khẽ chạm vào gò má ta, hai má dần ửng hồng. Nhưng còn chưa kịp để cho ta kịp phản ứng thì Diệp Thần đột ngột đứng thẳng dậy, hốt hoảng rời tay khỏi khuôn mặt ta, giọng lạnh lẽo:
"Đúng là hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ người khác."
Ta ngơ ngẩn, không hiểu tại sao huynh ấy lại nổi gi/ận.
Diệp Thần cầm thanh ki/ếm, lạnh nhạt nói:
"Đêm nay ta không ngủ ở đây, ngươi tự nằm kiểm điểm, biết thu liễm bản thân, an phận đi."
Nói rồi hắn mở cửa đi ra ngoài.
Ta nằm vùi mặt vào gối, khóc nức nở. Ta là hồ ly, nhưng ta ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng không có ý định quyến rũ huynh ấy, sao lại nói với ta như thế chứ.