Khói tan, tro ng/uội lạnh. Chúng tôi bước vào nơi chứa chan nỗi đ/au và tội lỗi này.

Những dãy phòng tối om đã ch/áy không còn nhận ra hình dạng ban đầu, những th* th/ể ch/áy đen nằm ngổn ngang với tư thế kỳ quái.

Đằng xa, một đội quân tiến đến, bận rộn nhưng có trật tự thu nhặt những x/á/c ch*t đen ch/áy, thậm chí phân loại chính x/á/c các cô gái dựa trên hình dáng.

Rồi một chiếc xe vẽ đầy bùa chú kỳ dị chở hết những th* th/ể này đi.

Mí mắt tôi gi/ật "liên hồi", Cơ Phàm Âm cũng mặt mày nghiêm trọng.

Đi theo đoàn xe, chúng tôi thấy th* th/ể các cô gái bị ch/ôn trong hố sâu, bên trong rắc đầy m/áu chó đen. Cạnh đó bày bàn thờ, trên mặt đất vẽ một trận pháp khổng lồ.

Một người ăn mặc như thầy pháp lẩm bẩm niệm chú, từ trong hố sâu bỗng bốc lên làn khói đen. Tiếng khóc thảm thiết vang vọng giữa không trung.

"Đây là trận khóa h/ồn, linh h/ồn sẽ vĩnh viễn không thể luân hồi chuyển kiếp." Cơ Phàm Âm nói, ánh mắt đanh lại nhìn chằm chằm vào tên thầy pháp đang bày trận.

Tên đó cũng là Hán gian.

Đại Cước nhìn lão rồi nhìn tôi, mắt láo liên: "Hai người cùng một giuộc à?"

"Ý cậu là sao?"

"Cô là con cháu của lão." Ánh mắt Đại Cước nhìn tôi cũng trở nên thiếu thiện cảm.

Lòng c/ăm gh/ét Hán gian đã ngấm sâu vào m/áu người dân nước này.

Cơ Phàm Âm gật đầu, trong lòng tôi trào lên vô vọng.

Đang lúc nói chuyện, xe của tên Hán gian Nhan Tri Khanh dừng lại, gã lăn lộn đến dưới chân chúng tôi.

"Đêm qua có cháu gái của Lý Hựu ch*t..." Mắt gã tràn ngập kinh hãi, "Đêm qua nó gi/ật tóc tôi, còn cào rá/ch mặt tôi nữa."

Tên thầy pháp nheo mắt: "Vậy phải bắt Lý Hựu trước đi."

Nhan Tri Khanh sốt ruột dậm chân: "Tôi bắt được hắn thì đã chẳng phải tìm ông!"

Thầy pháp chợt lim dim mắt, niệm thần chú về phía Nhan Tri Khanh, tay bắt ấn.

Mở mắt ra, lão toàn thân r/un r/ẩy: "Cậu đi đi, tôi c/ứu không được."

Nhan Tri Khanh lập tức quỵ xuống, gương mặt tuyệt vọng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm