Tôi còn đang suy nghĩ trong đầu xem ngày mai phải giải thích với Ôn Điềm thế nào cho ổn thỏa.
Khi táo lại, đã bị quăng lên giường như chiếc bánh vừng.
Tôi: "......"
Động tác quái kiểu này, chắc bình trực mới thấy được.
Đánh lại, giãy giụa cũng vô ích, nằm im như cá ch*t trên giường.
Cơ bị trọn từ phía sau, Giang Hoài dùng chân khóa lòng.
Mà tôi, sao thoát được.
Buổi trưa tĩnh lặng, ánh ấm áp xuyên qua rèm cửa, rải xuống giường.
Giang Hoài im lặng tôi, động tác nào khác, nhưng cũng cho phép chạy.
Bình trực trong chốc lát, buông vài lời tục tĩu rồi đột im bặt.
‘Sao đã lên giường rồi mà thế này?’
‘Hôn đi, hôn nát môi cậu ấy đi! Gh/en mà ăn thịt, cắn đĩa nhỏ xả gi/ận thôi à?’
‘Nói thật con, con được à?’
Trong căn phòng tĩnh, bật cười thành tiếng.
Đôi mắt hoe nheo lại, cười người, khiến Giang Hoài đang phía sau cũng theo.
"Này, Giang Hoài.”
"Anh phản ứng dữ với thế, sao lâu rồi chưa hôn lấy một cái? Em đ/á/nh lại, cũng chạy thoát.”
"Chẳng lẽ anh... thật sự à?"
Bầu khí đóng băng.
Chúng xúc mật. nhoáng, cổ đã bị ghì trên đỉnh đầu.
Giang Hoài đ/è ngửa ra, mắt như m/áu.
Ánh mắt nóng rực như th/iêu đ/ốt bờ môi tôi, như ch/áy.
Nhưng cắn môi, nhìn hồi lâu.
Cuối cùng, dùng đầu ngón lướt nhẹ lên tôi, giọng khàn đặc:
"Ham muốn, là cơ ra anh đã khuất trước em."
"Còn yêu, là lý trí anh đang cố kìm hãm con quái mang tên năng."
Từng nơi ngón chạm qua như lửa.
"Một khi quái thoát khỏi lồng, nó sẽ quay về."
"Khương Mạt, này nó đang đi/ên cuồ/ng bước trước cửa, bị cơn gh/en dày đến phát đi/ên rồi."
Đuôi mắt ửng, như rỉ m/áu.