"Khụ khụ, nhân?"
Dương hắng giọng, gọi ta dọa sợ lại.
Ta Thanh, nặn nụ khó coi hơn cả khóc.
"Quỳ cảm ơn ân c/ứu mạng cô nương, c/ứu quân c/ứu cả phủ ta."
"Mọi người sờ cái gì, mau dập đầu cô nương!"
Những người phía sau ta lập tức xuống đất.
Người bên cạnh ngơ ngác:
"Dương huynh, huynh rộng lượng gh/ê đấy!"
Một đám người có trò hay để xem thất vọng rời đồng ta ngớt.
Nói ta rộng lượng hiền thục, đúng hình mẫu vợ hiền.
Dương nhiên rất ngờ:
"Vân Hòa, thật tức gi/ận sao?"
Thấy ta nói chuyện, hớn hở tiến tới nắm lấy ta:
"Ta biết Vân Hòa người rộng lượng nhất mà! phủ, tất cả nhờ chỉ bảo!"
"Vào, phủ?"
Đầu óc ta vẫn trống rỗng dắt phủ, mới nhớ một câu ghi trong sách.
Tử mẫu sát cửa, khắp phủ có người sống.
Ta đột ngột người, chỉ phủ từ lâu, lúc này ngoan ngoãn đứng phía sau ta.
Xong rồi, cửa rồi...
Gặp tử mẫu sát, ba ngày m/áu, bảy ngày khiêng quan.
Nữ tử đột tử, nam tử đắc kỳ tử.
Chưa đến một tháng, cả phủ ch*t.
...
Thấy sắc ta đúng, hắng giọng, nịnh nọt gi/ật áo ta:
"Vân Hòa, ta đến viện nàng, dặn dò bếp chuẩn vài món đi."
Ta đổi sắc sang nhìn Phong, nhịn được rùng cái.
Ban nãy toàn bộ chú ý ta đặt lên người kia, căn bản quan sát kỹ Phong.
Ta rút mạnh về, sau đó người cào cái vuốt" lên Phong:
"Ăn ăn ăn! Chàng có mũi ăn à! Vừa nãy bên ngoài ta cho diện, tưởng lão nương ăn chay thật à!"
Dương phản trên ta cào vết móng tay.
Chàng ta thảm hại giơ che mặt:
"Lạc Vân Hòa, nữ đi/ên kh/ùng Nàng mau dừng dừng ta sẽ trả đấy!"
"Ai dà, quân, quân thương rồi..."
Tô vừa đ/au lòng vừa lo giậm chân Phong, dáng vẻ thương thay cho ta.
Ta tình nguyện dừng tay:
"Phì! Đưa tiểu hồ ly tinh cách xa ta ra, nếu ta lần nào ta lần đấy!"
Dương tức gi/ận dẫn đi.
Thấy bọn họ xa, cuối cùng ta ngồi bệt trên ghế trong viện, hít một hơi thật sâu.
Hu hu hu, dọa ta rồi!
Trên quấn đầy khí đen, điều đ/áng s/ợ nhất là, vừa rồi khi ta nắm trên có một con x/á/c.
Nếu như ta nhìn nhầm thì được bảy ngày.
Hôm cúng giỗ tuần đầu ta.