Phần thưởng cho đội về nhất là một bữa hải sản, lúc Ái Đa Nhục lon ton đi nhận giải, tôi đứng lùi về phía sau, cố giữ khoảng cách với Lục Tranh.
Khoảng khắc vừa rồi đã đủ ngượng, thế mà đến lúc tháo dây buộc chân, anh lại ngồi xuống tháo giúp.
Những ngón tay dài chậm rãi gỡ từng nút.
Khi rút sợi dây ra, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua mắt cá chân tôi.
Tôi gi/ật thót, tim đ/ập thình thịch.
Ảo giác sao?
Sao tôi thấy anh… có gì đó lạ lạ.
Có lẽ nhận ra phản ứng của tôi, Lục Tranh hơi lùi lại:
“Xin lỗi, lỡ chạm vào em.”
Một câu thôi mà khiến lòng tôi như sôi sục.
Sao nghe… m/ập mờ thế này?
Tôi vội xua tay:
“Không sao, không sao, em nh.ạy cả.m quá thôi.”
Vừa nói xong đã muốn cắn lưỡi.
Nghe như thoại phim truyền hình rẻ tiền ấy!
Chỉ dám cầu nguyện cảnh này đừng lên sóng, kẻo dân mạng lại ch/ém gió đủ kiểu.
Đúng lúc đó, Đa Nhục lạch bạch đẩy cái xe chở phần thưởng về, c/ứu nguy tình thế:
“Chú Tranh ơi, chú biết nấu hải sản không? Cậu con sợ mấy con còn sống, chẳng làm được đâu.”
Nói xong, nó còn liếc tôi đầy chê bai.
Lục Tranh bật cười:
“Vậy cậu con chẳng phải ăn hải sản không được sao?”
Đa Nhục khoát tay tỉnh bơ:
“Ổng chỉ sợ đồ còn sống, còn đã nấu chín thì ăn khỏe lắm.”
Tôi nghẹn họng.
Đúng là cháu ruột, chẳng có tí nào muốn giữ mặt mũi cho cậu cả.