Bỗng nhiên, lưng truyền tới giọng phòng.
"Tiểu vẫn đang bệ/nh, sao lại lo/ạn?"
Tôi quay lại, khuôn mặt quan tâm lo lắng phòng.
"Bạch như gì?"
Trong giọng xen lẫn lo lắng.
Thế nhưng vẫn cứ có hợp ở đâu đó.
Cuối đợi khi gần chút, cũng hiện chỗ khác thường.
Cổ trở nên rất dài, dài rất nhiều cổ bình thường.
Giây xuống, giống như mất chống đỡ.
Tôi tài nào nén nỗi sợ trong lòng, hét một rồi về trước.
Khi tòa dạy học, nhưng hiện bị khóa ch/ặt.
Tôi lúc thật tuyệt cực.
Tôi ngừng đ/ập nhưng vẫn hề động đậy.
Cửa tòa dạy học trước giờ chưa bao giờ khóa ban ngày.
Tất cả những điều rốt cuộc là thế nào?
Bất chợt, ngẩng lên bầu trời.
Bầu trời là một khoảng tối tăm nặng nề.
Bắt từ khi nào trời sáng nữa?
"Bạch đừng chạy."
Giọng phòng ở càng lúc càng gần.
Tôi quay lại, vẫn đang xuống, khóe môi nở một nụ cười kì lạ.
Dưới tình huống cấp bách, tiến nhà sinh.
Tôi chóng gian phòng cuối khóa lại.
Tôi ngồi bồn ôm lấy mình, cắn ch/ặt môi, cho phép bản thân nghẹn ngào sợ nào.
Bên ngoài truyền tới chân.
...
"Tiểu rốt cuộc sao Vì sao muốn tớ?"
"Cậu như thật tớ rất lo lắng cho cậu."
Giọng phòng từ ngoài tới.
Tôi nín thở, dám tiếng.
Lạch cạch.
Tiếng m/a sát vang lên.
Bọn đẩy phòng sinh tiên.
Tôi vô căng thẳng.
Móng tay cắm sâu bàn tay.
"Tiểu Điềm có bên trong." Lan dường như rất tiếc nuối nói.
"Vừa rồi tớ ấy đây, ấy đi nơi khác rồi, ta đi nơi khác tìm đi."
Tôi nghe Lưu Tâm ngay lập tức thở phào.
Rất nhanh, chân xa dần.
Nhưng vẫn dám đi ra.
Khi cơ thể căng thẳng nữa, đột khiến ta sởn gai ốc.
Tôi chợt ngẩng đầu.
Lưu Tâm và Lan đang nằm sấp ở cúi đầu, mở mắt tôi.
Ngay đó, lại rơi kịt một nữa.