7.

Theo định luật bảo toàn năng lượng, vận rủi của bạn chắc chắn có thể dời đi.

Còn dời đi chỗ nào thì tùy vào tâm trạng.

Vào những lúc thế này, nhất định phải chuyển vận xui cho Giang Thành.

Tôi gọi điện thoại cho Giang Thành: “Cái cô Tiểu gì đó hồi hôm qua ấy, công ty anh s/a th/ải cô ta hả?

Giang Thành “Ừ” một tiếng, nói: “Không phải hôm qua anh nói với em rồi à? Báo c/ảnh s/át, sau đó s/a th/ải. Thư ký Hứa đích thân làm, anh đích thân giám sát, sao vậy?”

Tôi “Hừ” một tiếng: “Mới nãy cô ta chặn em lại, bảo em trả công việc lại cho cô ta. Thư ký Hứa không nói rõ với cô ta hay là anh cho người ta hy vọng gì?”

“Không có!” Giang Thành lập tức kêu oan: “Anh cho cô ta hy vọng gì cơ? Viện Viện em đừng vu oan cho anh.”

Tôi “Ha” một tiếng, hy vọng anh có thể lĩnh hội được sự kh/inh b/ỉ của tôi, xem thường, lạnh lùng và một chút oan ức, sau đó không đợi Giang Thành trả lời đã cúp máy.

Để ảnh bứt rứt đi!

Buổi chiều Giang Thành chạy đến nhà tôi.

Giang Thành là người cực kỳ tò mò, kiểu có chuyện là không để qua đêm được.

Tôi nhớ khi còn nhỏ, anh ấy tò mò muốn biết chữ trên bánh trung thu được làm ra thế nào, cứ thế nửa đêm chạy đến nhà máy chế biến thực phẩm.

Bố mẹ anh tưởng anh bỏ nhà ra đi nên đã tìm ki/ếm suốt đêm.

Đương nhiên sau khi tìm ra, họ đã đ/ánh anh ấy đến tận bình minh.

Tôi không tiết lộ hết, cũng không nhận cuộc gọi của anh, cũng không trả lời tin nhắn wechat của anh, quả nhiên tâm trạng tồi tệ đã được dời đi.

Ph/ê!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm