Tôi theo ấy bệ/nh viện, dù sao điều nói.
Tiếc thay sĩ báo, chồng do chịu chấn động quá lớn, cảm xúc bị kí/ch th/ích mãnh dẫn tới tai biến.
Bước vào phòng bệ/nh, thấy nằm giường méo lệch mắt.
Khi ánh mắt ta lập tức gi/ật giật người.
Chân chăn, lẩm bẩm điều gì rõ.
Chắc đang ch/ửi thậm tệ, nhưng vì nói ngọng nên chẳng gì.
Cứ coi đang vẻ hát nghêu ngao vậy.
Tôi ngồi cạnh giường, quả táo ăn.
Cắn một miếng, ngọt lịm.
Tôi hỏi chồng:
"Mở không?
"Không đúng không, cố tình cho mở đấy.”
"Mẹ đúng đần thật, chỉ sửa tên thôi mà phòng nghỉ chính mình."
Lần động, gầm gừ dữ.
Tôi lùi ra, mở viral trên mạng cho xem.
Tiêu đề câu từng cái một:
《Mẹ chồng đ/ộc á/c mở dâu, té vạch cho xem lưng》
《K/inh h/oàng: Bà lão U50 chiến chục đàn sạn》
《Tiểu tam hàng chục gia đình cùng một người》
Dân mạng đúng edit cừ khôi.
Cảnh chồng ch/ửi liền c/ắt sang hình ta bị đàn b/éo t/át lăn quay.
Hình khoe chiếc vòng vàng tích cóp cả đời, ngay clip nhà tố "đây quà chồng/cha/ông nội tôi!".
Bà thở tức gi/ận.
Tôi tục bình luận cho nghe:
【Trà xanh thiu già giở trò, ở cùng thành đ/ấm hộ đi, chi 2 củ!】
【Dám mở khác Giờ bả bị phơi bày khắp đúng gậy đ/ập lưng ông!】
Sự việc lan rộng, nhiều quen ra.
Lần lượt vào đổ dầu vào lửa:
Hồi học ta đã đám đám cưới ta để làm tiểu tam.
Hoặc từng tỉnh chủ tiệm quần già để được mặc đồ mới đón Tết.
Đọc đây, hỏi khơi khơi: "Thật ạ?"
Máy móc lưng rú lên inh ỏi.
Tôi vội gọi sĩ, cấp c/ứu, họ báo tình trạng chồng trọng dự kiến.
Có lẽ cả đời sẽ nằm một chỗ.
Những sau, cô dâu thảo, ngày thăm bà.
Chuyên tâm cho những lời ch/ửi bới trên mạng.
Bởi mỗi lần hiện, lại phẫn nộ.
Càng tức gi/ận, bệ/nh tình trầm trọng.
Điểm chốt: Bà thể nói được, hoàn bất lực.
Mỗi cảnh ấy, lòng sướng ran.
Trong khoảng thời này, Vĩ chưa một lần hiện.
Giờ ta cũng bao.
Dư luận dậy bỗng hiện cả chục đàn cha ruột đòi con.
Điểm chung những kẻ đều nghèo rớt mồng tơi.
Trong Vĩ vốn thanh niên lý tưởng mắt nhiều người.
Kẻ thì mở livestream đòi kiểm tra ADN,
người thì đòi Vĩ phải phụng dưỡng.
Công ty lo ngại hưởng tới hình ảnh, thẳng sa thải ta.
Giờ Vĩ suốt trốn tránh lũ đầu đường xó chợ.
Hôm đó, vừa về nhà, Vĩ đã xông tới.
Anh ta quỳ mặt tôi:
"Vợ ơi mình rơi khỏi nơi đi.”
"Anh lỗi, quỳ em, tha cho anh. cả do xúi giục.”
"Chỉ rời ấy, chúng mình sẽ hạnh phúc thôi."
Tôi gi/ật phắt ta ra:
"9 giờ sáng phường làm đơn hôn. đến, đừng hòng yên thân với tôi!"
Buồn cười, xinh đẹp giàu có, gì rác rưởi cha mình này?
Trước kia nhan giờ mặt Vĩ chỉ thấy hiện lên hình nhớp nhúa.
Cút đi, đồ khốn!
Chu Vĩ định trì hoãn hôn, lập tức báo vị trí cho mấy "bố mạo danh".
Bị lũ già vây ta lại khiếp đảm dị.
Ký xong giấy ta mặc già.
Không bị chính đẻ ngược.
Đành đón ta về quê.
Hai b/án nhà trốn về làng, đâu nào cũng có ném rác.
Hai suốt cãi vã.
Nhưng đó đã liên quan gì nữa.
Tôi vươn vai, ngồi màn hình.
Nhân lúc viết phí trời.
Gõ bàn phím lách cách, bắt đầu bằng dòng:
Trước cưới một ngày, trời đổ mưa nước.
Mẹ chồng lai cố ý quỳ giữa đường đất, dùng lau nước bùn lẫn m/áu...