Bên trong Ám Các, lão chủ đang nổi trận lôi đình.
"Một kẻ thân mang vụ vệ, đường chính lại để tử cầu hôn?! Chuyện này truyền ra ngoài, thiên hạ chẳng phải tưởng Ám Các là nơi ca kỹ nịnh bợ sao?"
Ta ấm ức đáp:
"Bọn ca kỹ ngày cũng ki/ếm được vài lượng bạc mà."
Hiện tại mới vừa cơm no ấm.
Lão chủ nghẹn lời, sau đó cố tỏ ra nghiêm nghị khuyên:
"Chúng tuy bạc, nhưng mất đi thứ gì, nghĩ qua không?"
Ta thành thật suy nghĩ: "Là… phiền n/ão?"
Lão chủ khép mắt lại, một sau mở ánh mắt đã phủ tầng sát khí.
Lão cười lạnh:
"Ngươi thật cho rằng thất chấp nhận một vệ thân phận thấp hèn trở thành chính phi sao?"
"Ngươi đã quên rồi ư? Chính tay đã nữ vệ hầu hạ Đại tử. Lẽ nào lại hiểu rõ th/ủ của thất?"
Lão chủ nói, nữ vệ đó ta, theo hầu hạ Đại tử sinh tâm tư đáng có.
Mê hoặc Đại tử bỏ hôn ước với muội thông gia, đòi lập làm chính thất.
Sau đó, nữ vệ ấy liền ch*t.
Lão chủ ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: "Loại chuyện này lão phu thấy nhiều rồi. Kẻ thông minh tự hiểu, kẻ hiểu thì nói cũng vô Trong này víu quá nhiều ân oán, chỉ cần giả vờ biết là được. Nước sâu khó dò, chứng cứ đều bị xóa sạch rồi."
Ta: "......"
Nếu phải chính mình, lẽ đã tin thật.
Lão chủ vỗ vai ta:
"Tiền và mạng, cái nào quan trọng hơn, tự nhắc."
Buồn cười một mạng người mỏng khói sương, còn cần gì tính toán?
Tất nhiên chọn tiền.