Kỷ Trần Hi rút tay về, thong thả lên tiếng: "Cậu có thể sờ lại."
Tôi trợn mắt nhìn ra cửa sổ: "Ai thèm sờ tóc anh, tôi không có thói quen đấy."
Trước kia Kỷ Trần Hi vẫn thường vuốt tóc tôi.
Tôi hay cảnh cáo anh, thích sờ tóc người khác là bệ/nh đấy, phải chữa!
Anh ấy lại bình thản đáp: "Chỉ thích sờ tóc em thôi."
"Sao không nuôi tóc dài nữa?"
Kỷ Trần Hi hỏi.
"Không thích, không muốn để nữa không được sao?"
Tôi quyết không nói cho anh biết, mỗi lần nhìn mái tóc dài trong gương là tôi lại nhớ cảnh anh vuốt tóc mình.
"Ừ, cậu thích là được."
Kỷ Trần Hi đưa tôi về đến khách sạn.
Giọng trầm xuống: "Sau này ít liên lạc với Tống Triệt."
Tôi nhíu mày.
Anh ấy nói tiếp: "Tống Triệt đối với cậu không có ý tốt."
Tôi nghiêng đầu đáp trả: "Thế ý anh tốt hả?"
Kỷ Trần Hi suy nghĩ giây lát, chăm chú nhìn tôi: "Tôi đối với cậu cũng chẳng phải ý tốt."
Tôi: "..."
Chợt nhớ anh đã hứa ký hợp đồng, tôi lập tức đổi giọng nịnh nọt: "Tổng giám đốc Kỷ, xem cái hợp đồng..."
Kỷ Trần Hui im lặng nhìn tôi đổi mặt nhanh như chớp, bật cười: "Thời xưa chắc cậu làm thái giám."
Tôi nén gi/ận đáp: "Thế anh hẳn là hoàng đế."
Anh ấy nhướng mày: "Vậy cậu phải hầu hạ tôi chu đáo."
Mặt ngoài tôi gượng cười: "Tất nhiên."
Nhưng trong bụng nghĩ: [Đồ khốn! Ký xong hợp đồng tao chuồn liền!]
Ngẩng lên chạm phải ánh mắt anh.
Ánh mắt Kỷ Trần Hi như thể nhìn thấu nội tâm tôi.
Tôi nuốt nước bọt: "Tôi về phòng trước, anh lái xe cẩn thận."
Kỷ Trần Hi chặn tay tôi định mở cửa xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: "Không mời tôi lên uống trà?"