Bóng Hình Quỷ Dị

Chương 5

06/03/2025 11:21

Một câu nói lập tức thu hút sự chú ý của cả ba chúng tôi.

Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía Vương Nhã Chi, im lặng chờ đợi.

Cô ấy ấp úng một hồi rồi mới nói: "Hôm đó, Ôn Tầm đang rửa mặt trong phòng, cậu ấy thoa sữa rửa mặt lên mặt rồi cúi đầu xối nước."

"Mình thấy cái bóng của cậu ấy... trong gương... đang cúi mặt xuống nhìn mình chằm chằm."

"Lúc đó mình đang ngồi xổm buộc dây giày ở phía sau, khi cái bóng phát hiện mình thấy nó, thì nó có chút hoảng lo/ạn trong chớp mắt."

"Cảnh tượng ấy rất kỳ dị. Ôn Tầm cúi đầu rửa mặt trước gương, còn bóng của cậu ấy trong gương lại đang nhìn thẳng vào mình."

"Đợi đến khi cậu ấy rửa xong ngẩng đầu lên, hình ảnh trong gương đã trở lại bình thường."

"Ôn Tầm cười với mình, cái bóng trong gương cũng cười theo. Mình sợ đến toát cả mồ hôi lạnh."

"Mình không dám kể với ai, sợ người ta nghĩ mình đi/ên."

Lời của Vương Nhã Chi khiến đầu óc tôi ong ong.

"Ý cậu là... cái bóng của tớ có vấn đề?" Tôi hỏi.

"Mình không biết!!" Vương Nhã Chi la lên, "Mình chỉ kể lại những gì thấy thôi! Còn chuyện gì đang xảy ra với cậu thế nào, mình biết sao được!"

Phản ứng của cậu ấy hơi thái quá, giọng không kiềm được cao vút.

Tôi hiểu.

Gặp chuyện này, ai mà giữ được bình tĩnh chứ?

Chúng tôi cùng im lặng.

Bốn người, bốn nỗi niềm riêng.

Một lát sau, tôi cúi người chào ba người họ: "Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Cảm ơn các cậu đã nói cho tớ biết sự thật, giờ thì tớ không còn như đi/ếc không nghe, m/ù không thấy nữa rồi."

"Các cậu chuyển đi là đúng. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ làm vậy."

Tôi gượng cười, vẫy tay chào rồi quay lưng. Đúng lúc đó, Vương Nhã Chi đột ngột gọi gi/ật lại: "Ôn Tầm! Còn một chuyện nữa..."

Tôi dừng bước.

Cậu ấy do dự vài giây, như hết can đảm mới nói tiếp: "Lạc Minh Tâm không biết cậu về phòng thế nào đâu."

"Tớ biết."

"Tớ tận mắt thấy, lúc bốn năm giờ sáng, cậu đi xuyên qua cửa vào phòng."

"Cửa đã đóng ch/ặt."

"Cậu cứ thế xuyên qua cửa mà vào."

Giờ tôi mới hiểu, sao mỗi lần Vương Nhã Chi mở miệng đều ngập ngừng lâu đến vậy.

Bởi những lời này một khi thốt ra, người nghe dễ dàng nghi ngờ th/ần ki/nh cậu ấy có vấn đề.

Ai mà muốn bị coi là đi/ên chứ?

Trước giờ tôi cứ nghĩ, rắc rối của mình chỉ là hiểu lầm với bạn cùng phòng. Giờ mới biết, khó khăn thực sự là phải tin vào một sự thực hoang đường, rồi ép bản thân hiểu và phân tích nó.

Tôi không ngừng nhắc nhở: không ai đi/ên cả, kể cả chính mình.

Tôi chăm chú nhìn vào bóng mình trong gương.

Người trong gương cũng đang trừng mắt nhìn tôi.

Nhìn lâu, tôi chợt không phân biệt được: ánh mắt ấy có giống tôi không?

Là nó đang quan sát tôi, hay tôi đang xem xét nó?

Da gà nổi khắp người, tôi vội quay mặt đi.

Bóng trong gương làm động tác y hệt, phơi bày rõ ràng nỗi kh/iếp s/ợ và thảm hại của tôi lúc này.

Đêm nay, phòng chỉ còn mình tôi.

Cái "tôi" mà Hồ Tuyệt Hưởng thấy, cái "tôi" trong lời Lạc Minh Tâm, cái "tôi" khiến Vương Nhã Chi kinh hãi... có phải là cái bóng này không?

Nếu cả ba đều nói thật, mỗi đêm đều có một tôi khác xuất hiện.

Con người ấy... muốn gì?

Nó sẽ làm hại tôi sao?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

HỆ LIỆT CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY (PHẦN 7) - CHỊ EM TRANH CHỒNG

Chương 4
Tác giả: Ăn Không No Không Vui Editor: Ting Ting Tang Tang Trong cửa hàng người giấy của tôi xuất hiện một đôi vợ chồng. Người vợ khẽ vuốt bụng bầu, cả người run rẩy, sợ hãi nép trong lòng chồng. Cô ta run giọng hỏi tôi: “Ở đây có thể trừ quỷ không? Tôi cảm thấy có một con quỷ đang bám lấy mình.” Cô ta nói không sai. Lúc ấy, trên đỉnh đầu cô ta quả thực đang có một nữ quỷ, toàn thân bê bết m//áu, ngồi nhìn chằm chằm hai người họ. Tôi vốn chỉ làm ăn với người ch*t, không làm việc cho người sống. Nhưng thấy vậy, tôi vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cửa hàng này mở ở giao lộ âm dương, đã có thể bước vào đây thì e là hai người sắp gặp đại nạn rồi.” Người đàn ông khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, chửi ầm lên rồi đẩy vợ ra: “Anh đã nói rồi, mấy chỗ này toàn lừa gạt. Trước tiên dọa người ta sắp gặp đại nạn, sau đó moi tiền!” Anh ta nói xong thì bỏ đi. Người vợ lại không đi theo, mà thay đổi hẳn vẻ mặt sợ hãi ban nãy, khóe môi nhếch lên một nụ cười. “Không trừ được quỷ cũng không sao. Vậy có thể cho tôi gặp nó một lần không?”
Linh Dị
0
Ba Ngày Rưỡi Chương 6
Nam Diễm Quỷ Chương 10