Sáng nay vừa tỉnh dậy, mở vòi thì phát thứ chảy lại là... m/áu.
Tôi lặng người mất lúc, quay sang gương:
“Anh bạn, mới hôm cậu hứa sẽ hù mà.”
Dòng m/áu ào ào chảy từ vòi khựng lại, càng lúc càng yếu, cùng thì cạn cho đ/ập đập, gõ gõ cái vòi thế chẳng tĩnh thêm.
Tôi thở dài bất đắc mình trong gương, cằm vẫn còn ít kem đ/á/nh răng:
“Tôi còn chưa rửa mặt đâu, ít lại chút chứ ông anh.”
Trong gương lờ mờ lên cái mờ như bị làm mờ kiểu mosaic, cả rõ Cái cứ âm thầm hồi, rất nghiêm túc giơ tay viết chữ lên mặt gương:
Nhà anh cúp rồi.
Tôi ngớ người:
“Hôm vừa đóng tiền điện mà? Tuần này lần thứ mấy rồi, sao lại mất vậy…”
Ờm… hôm hứa dọa anh hả?
Cái vẻ hứng, cúi gằm xuống, đám đen sì sì trông rất đáng thương.
Ừm.
Tôi cầm khăn mặt lau miệng:
“Thôi được rồi, đi làm đây. Cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi, chơi được, đừng lỡ tay xóa mấy thứ trong ổ đĩa C của được.”
Bóng đen xoay vòng trong gương, cùng lại câu:
Mấy anh về?
"Tăng thì mười giờ, tăng thì chín giờ." Tôi xách túi laptop bước ngoài, "Hôm với cậu rồi, cậu tìm cách lên gương đi."
Bóng người viết thêm.
Khi đóng con m/a này thật đang chăm chú c/ứu cách lại nét chữ gương, vừa cười vừa nhắc nhở: "Đừng chỗ rèm nhé, nắng hơi gắt đấy."
Con m/a ngây ngô, biết nghe không.
Tôi thở dài, thầm, nô bản sắp kiệt sức như mình đây lại còn phải lo cho toàn của con m/a, thật cười.
Có câu xưa rằng, thiên bữa phí.
Ngay từ vào hộ này - phòng ánh sáng tốt, trang tinh tế, cách công ty chưa đầy số giá lại rẻ kinh ngạc - này.
Bằng không, kiểu nhà đáng lẽ phải ch/áy này, sao lại chẳng ai hỏi m/ua.
Mà nhà lại vội vàng cho hợp thuê ba với kiện tăng giá.
Nhưng lúc đó, thức trắng ngày, suốt liền quá tiếng, quầng thâm mắt nặng mức thể đem vào vườn thú triển như gấu trúc. vậy, nhà tăng giá thuê mạnh, tranh với anh ta, thành công trở thành kẻ vô gia cư, như m/a thang.
Sự sụp đổ của người trưởng thành trong khoảnh khắc, thế trong trạng buông xuôi, vừa "kệ đi", vừa thản nhiên ký hợp ba năm.
Rồi con m/a.
Lần đang vào sofa chơi game, đột nhiên kêu lách tách, sáng tối bất thường. Tôi lên, màn TV người.
Tôi người lúc, vờ như chuyện tiếp tục cúi chơi game. Đáng sợ hơn m/a tăng ca, quan trọng hơn nỗi sợ hãi đêm thứ bảy dành cho việc nghỉ ngơi. Tôi hiểu rõ đạo lý này và quyết tâm phớt lờ.
Tiếc con m/a vẻ hài lòng, bắt liên tục thổi luồng gió lạnh quanh người tôi.
Giữa mùa đông, trong phòng bật hòa, vẫn hơi lạnh. khoảnh khắc, nhận thứ băng giá...