7.
"Là Tôi khoanh tay nhìn người đàn trước lút ảnh nói với bạn ngủ với chí tung ra những tin đồn thất tôi."
Trương Thành Công ngồi phịch xuống, quỳ xuống trước khóc lóc thảm thiết: "Cô Hà, thời mê mẩn, van xin có thể một thư giải, một con đường sống!"
Tôi nhướng mày: “Đây là điều sao?”
Trương Thành Công tức tự t/át mình: “Tôi sai rồi, nên mê mẩn chuyện gì, nên làm hoen ố danh tiếng Hà tiểu nên mặc mình, quấy cuộc sống Hà tiểu thư ..."
Trương Thành Công liên tục t/át hắn, thành đầu heo. Tôi lắc đầu nghe này thú nhận: “Xem ra vẫn chưa lỗi lỗi lầm lắm.”
Đôi tam đó tràn đầy sợ nhưng hề có h/ận.
Đến bây chỉ xin lỗi sợ quyền lực bố việc ảnh hay tung tin đồn đời tư là sai. Anh chỉ nên khiêu khích những người có đủ năng quan tâm đến mình.
Suy cùng, chỉ coi thường nữ, coi thường người hàng ngày vả ở nhà chăm sóc con cái, coi thường người sinh ra là con giàu có, quyền lực.
Chính vậy mới có thể đ/á/nh trước sát, dám ảnh thoả mãn ham muốn.
Loại đàn này chỉ biết ứ/c yếu, sợ mạnh, dùng luật trừng trị nên mới sợ tôi. có thể một bài học, sẽ dám coi thường lăng nhăng quen thói như vậy.
"Anh nên cảm may mắn đây là đồn sát." không, định sẽ một bài học.
Tôi thu dọn quần áo, quay người rời khỏi phòng.
"Đợi tòa án triệu tập đi, định sẽ được cùng vợ, chị dâu anh."
Vợ Thành Công rất nhắc đứng sang một bên chí nhìn tôi.
"Nhìn."
Khi đi ngang qua thì thầm tai “Đây là người chồng hết lòng bảo vệ. Anh quỳ dưới đất buông tha nhưng chịu đưa trai chị dâu đi. Trong lòng ấy cũng quan tâm nào tới đình nhỏ cô, chỉ biết có thân thôi.”
“Có đáng mạo đình, con cái tù chỉ một người đàn như vậy không?”
Vợ Thành Công rụt nói gì.
Tôi rời đi ngoảnh lại.