"Linh Lăng, Vũ."
Boong du thuyền không rộng, tôi bước đến can nhìn xuống. Mặt nước đặc, biển lặng như tờ, ngoài những sóng lấp lánh gì khác.
Tôi đành quay lại hướng cabin. Đi một đoạn, nhiên nghe thấy giọng Vũ.
"Linh Lăng, tớ không sao đâu, đ/au nào... xì -"
Trong buồng lái, cạnh cửa sổ ghế đệm Vũ ngồi đó, một chân gác lên thành ghế thuyền bắp chân in vết rá/ch sâu hoắm.
Linh Lăng đứng bên cúi nhìn vết thương chốc lát rồi chợt áp vào.
"Xì!"
Trương Vũ hít sâu, các ngón chân co quắp, hai tay bám ch/ặt vào thành ghế. Gương mặt tú đỏ bừng.
"Linh... như vậy phải nhanh quá?"
"Nhanh con thấy ngươi tu luyện khổ cực tha cho một Ai ngờ dám đụng đến người của ta!"
Tôi nhanh chóng chặn Linh Lăng. nữ sau lưng cô lập tức nhe nanh gầm gừ.
Đây chỉ là một dã thang tầm thường.
Số mệnh mỗi người đoạt tựa như lời ngạn ngữ "Diêm Vương bắt canh ba, để sống tới canh năm". Khi nào kiếp này an bài.
Những người hết dương thọ sẽ đón đúng về âm ti. nào thân thể biệt không thể thoát thì cần đến h/ồn".
Những ch*t đột ngột thành oan lưu lạc, gọi là linh". Vì chưa tới kỳ chuyển sinh, dương thọ dư, phải thang nhân gian.
Để âm phủ lập ra Thành Uổng Tử, nhật dạ tiên tra bắt Nhưng dân số chóng mặt, t/ai cùng t/ự t* theo khiến quá tải, oan ngày càng nhiều.
Trong đó, những kẻ ch*t oán h/ận thành lệ dữ. Q/uỷ không phục kịp thì đạo sĩ nhân gian ra tay.
Một biệt là người t/ự s*t khi chán đời. Không oán h/ận linh cứ thế vật chốn như con nữ trước tôi đây.
Vốn dĩ này không hại người. Nhưng con này bắt đầu thèm khát m/áu tươi. Một khi nếm m/áu người, linh dàng biến thành sát tàn đ/ộc.