Lúc c/ăm gi/ận muốn ch*t, liều mạng vào cửa trần nhưng đủ sức.
Bên dưới truyền cười gằn á/c q/uỷ kêu rên Mỹ Na.
Đứng nóc nhà, đưa mắt nhìn xa, khung cảnh nhìn thấy người ta sợ hãi.
Ở phía xa vô số q/uỷ xám ùa về phía bên này, nhìn giống hàng dòng chảy vào lớn.
Đây đúng địa ngục trần gian mà.
Mỹ Na, nếu rồi tuyệt đối sẽ sống mình.
Phía đông xuất trắng bạc.
Đột nhiên phía dưới trở yên tĩnh, q/uỷ chạy đường biến mất.
Cửa trần gác mái phát ra ken két, ghim khoá đã tự ra.
Tôi bò xuống h/ồn bay phách lạc, hành nhiều m/áu những bị kéo đi.
Vết m/áu dẫn lối vào tầng hầm.
Bên tối thần bí, giống đi tia sự sống.
Tôi quay đầu phía chính lối ra hành lang, bên ngoài trời đã rồi.
Một bên đường sống, bên kiếp bất phục.
Tôi chọn thế nào đây?
Tôi cần chọn sao?
Tôi cười khẩy tiếng, nhanh đi vào tầng hầm.
Bước chân đầu tiên đã hụt, suýt rơi vào vực thẳm.
Đợi khi mắt dần thích ứng với môi trường mới phát hiện, với tầng hầm ấn tượng tôi, đây hố thẳng đứng đường kính lớn.
Có thang vách hố, xoay vòng dẫn đi xuống.
Ánh bên hố những mắt vách Vô số mắt phát ra tia lúc nó chớp mắt.
Có kêu rên phụ nữ đáy hố khó dò.
Mỹ Na sống sao?!
Tôi theo thang để đi xuống, càng đi xuống càng nóng giống bên dưới nước nham thạch vậy. Đi chừng năm trăm cuối thấy đáy, cây cổ thụ đứng sừng sững đó.
Tôi biết, đây chính ‘mẹ’ đám q/uỷ đói.
Mỹ Na bị ghim cây, người đầy thương, hơi thở thoi thóp.
Tôi làm gì được đây?
Tôi gắng để lắc lư cơ muốn ngã, đưa mắt nhìn lên cây cổ thụ, nó: “Chúng ta oán, vậy?”
Cổ thụ động, vô số cây nhảy múa, nó hàng nghìn mắt ra.
“Cậu ức? Oan ức bọn hơn cả cậu!”
Một đã vậy.
“Tốt lắm, xem ra ngươi đã chịu đựng bất công, đưa sự bất công áp lên cho người.”
“Chắc hẳn ngươi c/ăm những người đã ngươi chịu bất công.”
“Nhưng ngươi biến thành vẻ mình chứ?”
Buồn cười, đi cãi vả với miệng.
“Cậu chỉ dựa vào nghĩ để giảng đạo với tôi. Thế nhưng tồn tại. Cậu chỉ đơn phương cho thế tồn pháp luật công lý.”
“Tại suy nghĩ xem? Có lẽ thế vốn chính cá cá cao nhất. Cái gọi đúng sai đều kháng nghị kẻ yếu. điều làm chính mặc cư/ớp thứ mình muốn.”
Một năng đầy hùng h/ồn.
Tôi hít hơi rồi “Thả gái đó, tùy ngươi lý.”
Tất cả cây đều cười: chỉ đợi làm gì mặc cả?”
Tôi run giọng: “Thả gái ra, nếu cắn ngươi!”
Những cười thở nổi: “Còn cắn người Đồ đàn bà lảm nhảm!”
Thế nhào lên cắn.
Tôi cắn cây giống chó đi/ên.
Tôi điều buồn cười, thảm hại, chí đàn bà.
Nhưng ngoài việc ra, sự làm gì được.
Đây kháng nghị duy nhất kẻ yếu làm trước mặt kẻ mạnh.
Cây cổ thụ bị gào lên kích, tất cả nhau cắn tôi.
Tôi cắn chúng, cắn tôi. Cảnh tượng vô hỗn lo/ạn, chịu buông miệng.
Chính vào lúc này, người cửa.
Đến xa phía trên.
Một giọng “Các người ồn ào.”
Sau chân rãi đi xuống theo bậc thềm.
Là bà cụ kia?