Mặt đất chợt rung động dữ dội, giống như có động đất vậy. Không gian căn phòng như bị bóp méo, bức tường uốn cong đến chóng mặt.
Tôi đứng không vững, ngã nhào xuống đất, lúc ngẩng đầu lên thì mọi thứ trở lại bình thường, người đàn ông trước mặt đã biến mất.
"Ân Lâm?" Tôi lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh "Ân Lâm? Anh ở đâu?"
Một giọng nói quen thuộc xuất hiện trong đầu, nghe điệu buồn thảm:
"Anh đây, đừng lo lắng, anh không đủ năng lượng duy trì hình thái con người nên trở về dạng hệ thống rồi. Anh vẫn luôn bên em, không sao đâu."
Tôi khẽ thở phào.
Trải qua trận rung chấn vừa rồi, căn phòng trọ tồi tàn của tôi vẫn nguyên vẹn, mặt dù lúc nãy tôi tưởng như căn phòng này sắp sập đến nơi. Nhìn quanh, bức tường thẳng băng, đồ đạc gọn gàng, nền nhà không một vết nứt, giống như nãy giờ chỉ là ảo giác vậy.
"Bao giờ anh mới có thể trở lại làm người?" Tôi hỏi Ân Lâm "Bây giờ tôi đã biết sự thật của thế giới này, vậy cốt truyện có đảo ngược lại nữa không?"
Một bàn tay vô hình khẽ chạm vào má tôi, hơi ấm quen thuộc từ đó truyền sang.
"Anh sẽ cố hết sức." Giọng hắn khản đặc, è è giống như âm thanh phát ra từ đài radio cũ kĩ "Anh sẽ không để chuyện đấy xảy ra với em. Cho anh thêm một chút thời gian nữa nhé, rồi anh sẽ đưa em ra khỏi cái cốt truyện ch.ết tiệt này."
Tôi hỏi:
"Anh vẫn ổn chứ?"
Ân Lâm hào hứng đáp:
"Ổn mà, yên tâm. Bây giờ em cứ đi theo cốt truyện đi. May mắn là đã vượt qua được một nửa rồi, giờ em có thể trả th/ù hai thằng khốn nạn đã làm tổn thương em và tên em trai kế kia."
Bàn tay vô hình nhéo má tôi:
"Muộn rồi, đi ngủ đi."
Tôi trải phẳng chiếu, tắt đèn, nằm xuống rồi trùm chăn kín người. Nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cảm giác vừa buồn tẻ lại nao nao lòng. Tôi nhìn trần nhà tối đen, lại hỏi thầm trong đầu:
"Tôi hỏi có khi không phải, anh có tình cảm với tôi à?"
"Sao chưa chịu ngủ đi?" Ân Lâm bật cười "Em mới biết đến anh dạo gần đây thôi, nhưng mà anh đã theo em từ lúc em còn bé xíu đó. Ở cạnh em rất lâu rồi, không có tình cảm mới lạ ấy."