Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 87: Lược hiển thân thủ

05/03/2025 20:59

"Ở chỗ quay ra sau, vàng hỏi.

"Ở kia!"

Theo ánh Vũ, rốt cục góc đám người, được mặt tái nhợt Trương Nhi, lúc nàng đang khác gia chung chỗ. quần áo trắng, đang cắn ch/ặt môi, cả giống đóa hoa màu trắng, đầy thương cảm.

"Trương cô nương loại lưu nhu này, sao lại gia cái loại quyết tanh m/áu này, lầm hay không?" dám tin tưởng mình, đầy khó tin.

"Tụ Nhi đệ hạch tuyệt đường, ta ngươi sao?" nghe khổ ra tin cảm ngạc nhiên.

Hàn trầm nói.

Hiển còn lại đây nhiều, hơn bọn thương hương tiếc ngọc, vì thể thắng, mà ngay cả Trương Nhi phải gia, xem ra chơi ván.

"Huynh đệ, thừa nữa. Ta Nhi chỗ, ngươi mình bảo trọng đi!" vỗ vai Lập, khe khẽ nói, xoay đi đến đám đông.

Hắn còn đi được bước, thì nghe lưng truyền đến tiếng than nhẹ, đó tiếng gió thổi nhẹ đến, bóng đi tới, Lập.

"Có cái sự gì, chẳng phải khế thôi Chỉ mày vẫn khó được Chúng ta coi bằng hữu, chuyện ta sẽ giúp cho" nói.

Lệ nghe lời, dùng sức đ/á/nh cái, thấp "Huynh đệ tốt! Đa tạ!"

Hàn mỉm nói. Chính nói, sở dĩ đây, bởi vì xúc lâu rồi, cảm tình rất sâu đậm, trơ nhìn mình mạo về diện còn lại tài gan lớn, nghĩ bang, thể phó Hỏa đạn thuật phong quyết mà bản lại bản thử sức, kiểm tra xem thực lực bản nay đến đâu.

Hai bước đám người, trực đi chỗ Sở, đi được nửa đường, x/é rá/ch trang phục Đoạn thủy môn, lộ ra y phục môn.

Hàn xuất trước đám người, đột chuyển phận, đều cả kinh trợn há hốc mồm, khoảng thời gian ai cản cử động bọn họ, bọn dễ đi trước mặt Sở.

"Lệ Đường chủ".

"Hàn phu".

Giờ phút này, môn, rất đệ ra này, khỏi ngạc kêu lên.

Trương Nhi càng mừng mặt mỵ đầy vui mừng lẫn sợ nếu phải đây người, sợ đã lao nọ, ra những tim.

Vương ra người, lóe lên kinh ngạc, bọn đột ngột xuất hiện, rất bất ngờ.

"Ngoại đường phó Đường Vũ, kiến chủ" nói.

"Hai chúng ta nguyện khế, gia mong rằng thành toàn" Hắn đợi liền trực ra thỉnh cầu. Mà lên bộ đều Vũ.

Vương nghe những trách đang ra động nuốt xuống, mặt lạnh băng lộ ra vài phần vui vẻ, nói:

"Tốt! Không hổ đệ trung trinh chúng ta, Đường gia nhập quyết bổn lại phần thắng. Bất quá nên gia, sao y thuật bổn vẫn chỗ hữu dụng, vạn nhất xảy ra ngoài muốn, thì sẽ hỏng mất".

Nghe những cười, đợi đem thể lay động nhoáng lên cái, con coi đâu, đột biến mất.

Vương lấy kinh vừa định nhìn chung quanh tìm, bỗng nghe truyền đến thanh âm Lập.

"Không hạ, pháp nhãn hay Ta nghĩ gia bản vẫn khả bảo vệ, mong thành sự trung hạ".

Vương lấy kinh ngạc. vạn phàn nghĩ đến, lấy y thuật nổi tiếng phái lại pháp kinh khủng thế, bị vô thanh vô xâm nhập lưng, mà vẫn cảm giác.

"Thân s/ợ! Người rốt Ẩn nấp bổn môn, rốt đồ Liên những nghĩ s/ợ lên Sở.

Hắn xoay người, nhìn vẫn bộ vô hại thế, khỏi đem ánh hướng về vị sư thúc mình.

Chỉ vị sư thúc hắn, khẽ lộ ra kinh hiển vị này, bọn rất kiêng kỵ.

Những niệm bất đồng liên xuất đầu, chuyển lần, cuối quyết tâm.

Hắn đột ha ha to vài đó thiết nói:

"Hàn nếu bổn trung chủ, sao thể cự tuyệt chứ?"

Hắn lấy ngón tay, ra dấu đệ nhất gia thối ra khỏi đội ngũ, bổ sung gạch tên kia ra khỏi Sinh thư, rồi dùng chữ đen viết tên khế bọn thành thành viên gia đấu.

Huyên náo môn, Cổ Thiên Long nhìn rõ ràng, diện thủ, ngoài muốn, nhưng lòng, sao tin tưởng con nhục, nào cản được phi ki/ếm thuật Kim quang nhân.

cả khế văn thư khế, thì thể còn sống mà đi ra, cuối bắt đầu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Nỗi Hối Hận Của Chàng Trai

Chương 7
Tôi là nguyên phối thê tử Bùi Chiêu cưới lúc hàn vi. Các tông phụ Yên Đô cười nhạo khi tôi đến chỉ khoác áo vải thô, không biết đến trâm vàng lụa quý. Lúc ấy tôi cúi đầu xuống thấp lại càng thấp, tay chân luống cuống, chỉ nghe Bùi Chiêu trên đài nói: "Tân phụ thô lậu vô lễ, làm chư cô tỷ chê cười." Một câu nói của hắn, biến tôi thành Yên Quân phu nhân vô danh vô thực giữa Yên Đô. Về sau hắn nam chinh bắc chiến, lập nhiều chiến công hiển hách. Nghe nói có hào tộc Giang Đông nguyện dâng mười thành làm sính lễ để gả châu ngọc của tộc. Cũng từng nghe giai thoại hắn nổi giận vì hồng nhan, phi ngựa ngàn dặm liên hạ ba thành. Đến khi Yên Đô loạn lạc, hắn ở Giang Đông nghênh thú con gái hào tộc nắm trong tay năm mươi vạn hùng binh, tôi dắt con thơ ngàn dặm chạy loạn đói khát dật dờ. Khốn khổ tới được địa giới Giang Đông, lại buông tay đứa con năm tuổi trước cổng thành: "Mẹ thô lỗ, không xứng làm thê tử của phụ thân ngươi." "Đợi ngươi đến vương thành, mẹ con ta với cha con ngươi, đời này không cần gặp lại."
Cổ trang
Nữ Cường
Tình cảm
0