17.
Tôi từng nghĩ và cùng loại người.
Bởi trông rất dữ, gần như thể hại người.
Nhưng thực tế chúng hoàn toàn trái ngược nhau.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ dỗ dành đứa loài người.
Ngày đầu tiên chuyển đến, đã dọa đứa bên khóc.
Vì thế khi để đi sắm, kêu đã thêm kẹo.
Sau đó quỳ xuống yên lặng an ủi đứa bé, ngoan đưa tai và đuôi nó cười.
Nhưng hổ này không biết con thật quyệt.
Đứa đã lừa hết số kẹo Mật, sau đó khi không chú ý đã kéo mạnh đuôi Mật.
Có rất gh/ét nhân thú.
Giống như đứa đó vậy.
Cậu bé làm mặt q/uỷ và ném đ/á vào Mật, gọi "đồ bẩn thỉu, cút đi."
Nhưng chỉ bất ngồi xổm ở đó, động cũng không động.
Bởi quá cao nên nếu mình đứng lên sẽ làm đứa kia hãi.
Trên mặt vẫn không biểu cảm gì, nhưng đôi tai trắng như tuyết bất cụp xuống.
Tôi cũng không giải vây.
Tôi muốn liệu nhân thú từng suýt hại mức làm tổn thương con không.
Nhưng không.
Anh chỉ lặng lẽ đợi đứa đó bỏ đi rồi đi hiệu th/uốc th/uốc.
Anh không khi th/uốc trên cơ thể tan hết.
Tôi chợt nhận hoàn toàn với tôi.
Sợ rằng Khương cũng sẽ âm thầm sử dụng năng chính mình để chửng tinh thần để cải thiện bản trong vô thức.
Mà lại ngốc.
Ngốc hệt như ông lão.