Nhiều việc đ/áng s/ợ nhất là khi ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
Giang Vạn Tái hành động cực kỳ quyết đoán, vừa bước vào nhà đã mở máy khử trùng, nhanh nhẹn sắp xếp dụng cụ.
Tôi từng thấy vô số khách hàng của anh nằm trên ghế điện, nhưng khi chính mình ở vị trí đó ngửa mặt nhìn trần nhà, tâm trạng vẫn có chút phức tạp.
"Nhóc thực sự đã quyết định rồi chứ?" Giang Vạn Tái vừa hỏi vừa thong thả tháo từng chiếc nhẫn bỏ vào khay.
Những chiếc nhẫn titan va vào khay phát ra tiếng leng keng.
Tôi không hiểu sao đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Nhưng phóng lao thì phải theo lao.
Hơn nữa, so với việc xỏ khuyên, tôi càng muốn nhân cơ hội này để lưu lại kỷ niệm về Giang Vạn Tái.
"Xong rồi, bắt đầu đi... Ủa?" Tôi vừa chuẩn bị tinh thần thì đã gi/ật mình vì hành động của anh, "Anh cởi thắt lưng của em làm gì?"
"Chuẩn bị đóng khuyên rốn cho nhóc chứ làm gì. Trước khi khử trùng phải tẩy lông, thắt lưng cao thế này sẽ vướng víu." Giang Vạn Tái thản nhiên đáp như thể tôi mới là người kỳ quặc, "Không cần cởi hết quần, chỉ cần tháo thắt lưng thôi, được không?"
Sao có thể được chứ?!
Thắt lưng đã mở lỏng lẻo trên eo.
Tôi lấy tay che mặt, mạch m/áu ở thái dương đ/ập liên hồi, không thể suy nghĩ bình thường.
Tiếng sột soạt từ đôi găng tay vô trùng khiến quyết tâm ban đầu của tôi tan thành mây khói.
Không cần mở mắt cũng cảm nhận được ánh mắt của anh.
Lưỡi d/ao chạm vào da thịt mang theo chút lạnh lẽo.
Tôi cứng đờ tay chân, vô thức nắm ch/ặt ga giường.
"Thả lỏng đi, căng thẳng quá dễ bị thương." Giọng Giang Vạn Tái văng vẳng bên tai như đến từ chín tầng mây.
Thực ra so với nỗi sợ bị d/ao cứa, sự đụng chạm của anh còn đ/áng s/ợ hơn.
Đôi tay anh thao tác thuần thục, mỗi động tác đều chuẩn x/á/c.
Chỉ có đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt nhẹ trên cơ thể tôi như chuồn chuồn lướt nước, để lại những gợn sóng lăn tăn.
Lưỡi d/ao đi qua, để lại vùng da nhẵn nhụi.
Tim tôi đ/ập thình thịch, gò má nóng bừng.
Nếu đầu của tôi là máy hơi nước kiểu cũ, chắc giờ đã phun khói trắng rồi.
Thời gian như kéo dài vô tận.
Tôi không ngừng cầu nguyện, không muốn bản thân suy nghĩ lung tung.
"Xong rồi."
Lưỡi d/ao được dời đi, việc tẩy lông cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng chưa kịp thở phào, tôi lại căng cứng toàn thân.
Không biết Giang Vạn Tái dùng thứ gì khử trùng mà lại khiến da tôi lạnh buốt.
Tôi nín thở.
"Lạnh à, đợi chút nữa thôi." Anh nói như chuyện bình thường.
Tôi tưởng anh bảo tôi chịu đựng.
Nhưng khi bụng dưới ấm lên, tôi mới nhận ra anh đang áp cả bàn tay lên đó.
Tôi ở bờ vực sụp đổ, bật dậy nắm cổ tay anh: "Anh làm gì thế?"
"Sợ nhóc lạnh." Anh bình thản, "Yên tâm, tôi đã thay găng tay rồi."
Ai hỏi cái đó?
Chỉ một bàn tay của anh đặt trên đó, m/áu của tôi đã cuồn cuộn sôi sục.
Chỗ vốn đã bị kí/ch th/ích càng thêm hưng phấn.
Tôi nổi da gà, sợ bí mật bại lộ nên lén kéo áo khoác lên.
"Em muốn đi vệ sinh."
Giang Vạn Tái nhướng mày: "Quy trình xỏ khuyên cần giữ vô trùng. Nếu nhóc đi vệ sinh bây giờ, phải làm lại từ đầu. Đợi chút nữa đi, xong ngay thôi."
Sau một hồi giằng co, tôi là kẻ bại trận.
Hoàng hôn buông xuống.
Ánh hoàng hôn như lửa chiếu xuyên qua cửa kính, phủ lên người Giang Vạn Tái khiến anh lấp lánh như bức tranh sơn dầu.
Chỉ có điều, chiếc kẹp phụ trợ trên tay đã phá vỡ vẻ yên bình.
Tôi chưa kịp ngắm nhìn khuôn mặt ấy thì cây kim đã đ/âm xuống.
Như lời anh nói, chỉ vài giây ngắn ngủi.
Mắt tôi hoa lên, xươ/ng sống như có luồng điện chạy qua.
Khi chiếc khuyên được đặt vào, Giang Vạn Tái đột nhiên im lặng.
Tôi nhận ra ánh mắt anh đang lướt xuống dưới.
Ch*t ti/ệt.
Lần này đến lượt tôi x/ấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Em là người nghiện đ/au đớn!” Tôi đi/ên cuồ/ng tự biện hộ, "Đây là hiện tượng sinh lý bình thường, anh đừng nhìn nữa."
"Ồ, thì ra không phải vì tôi." Giọng Giang Vạn Tái rất khó đoán.
Tôi trợn mắt, định bỏ chạy nhưng anh không buông tha.
"Thẩm Thiên Thu, em là người đồng tính à?" Anh hỏi với vẻ vô cùng bình thản.
Trong chốc lát, bao nỗi x/ấu hổ tích tụ, sự bực tức trước thái độ hờ hững của anh, tuyệt vọng không lối thoát... Tất cả như mạch nước ngầm trào dâng.
"Làm sao em biết được?" Tôi ôm đầu như con thú bị dồn vào chân tường, "Có phải hay không thì sao? Em chỉ thích mình anh thôi!"
Im lặng.
Tuyệt đối im lặng.
Lồng ng/ực tôi phập phồng, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù Giang Vạn Tái tỏ ra gh/ê t/ởm, m/ắng mỏ hay đuổi đi, tôi đều chấp nhận.
Nghĩ đến tương lai từng mơ ước giờ tan thành mây khói, cổ họng tôi nghẹn ứ.
Qua làn nước mắt, tôi thấy khuôn mặt mờ ảo của anh.
Anh ngạc nhiên, hiểu nhầm nguyên nhân tôi khóc: "Khóc nhiều thế, chắc là đ/au lắm."
Tôi còn chưa hiểu ý thì anh đã nghiêng người, ép đầu gối vào gi/ữa hai ch/ân tôi.
"Anh làm gì vậy?" Tôi co người sát vào lưng ghế.
Trong không gian chật hẹp, anh vẫn tiến tới.
"Giúp em."
Tay của Giang Vạn Tái chạm vào chỗ không nên chạm nhất.
"Không phải, đợi đã... Em nói thích anh mà!"
"Tôi nghe rồi." Anh đáp mà động tác vẫn không ngừng.
Tệ hơn, anh lại hiểu lầm: "Vậy em muốn tôi cùng tham gia à?"