Quên Mất Chồng Là Bác Sĩ

Chương 15

30/04/2025 18:02

Nhà cô ta nằm khu giàu, thưa thớt. trước trọng, do dự ấn chuông cửa.

Hứa tự chạy cửa đón tôi.

Khuôn mặt nõn giờ đây dán miếng băng gạc nhỏ ngay má.

"Vết cô sao rồi?"

Hứa xoa xoa băng, cười gượng:

"Chịu từ từ hồi phục vậy. Hôm nay không nói chuyện này, bạn thân cứ đòi chữ ký tác giả, chị nhất định phải ký đấy."

Biệt nhà Hứa rộng thang, vừa bước đã giúp xỏ dép.

Trên trà chất đống truyện tranh, Hứa ngượng ngùng bút: "Xin lỗi, hơi nhiều nhỉ."

"Không sao."

Tôi cảm kích những tục ủng hộ lúc này.

Hứa bày biện đủ loại bánh ngọt, ngồi xuống sàn chăm chú ký tên.

Trời không uống suốt khiến cổ họng khô rang.

Hứa chợt sự rối tôi, phắt dậy:

"Xin lỗi lỗi! Em mừng quá quên mất! Chị không? Khay trà nặng quá bê không nổi."

Gật xoa xoa cánh ê ẩm lên. Điện thoại vang lên nhắn thoại từ Văn.

Hứa rót sôi ùng ấm, khó nâng trà. vội bước nhưng không nỡ bỏ lỡ nhắn, vừa đi vừa nghe.

Giọng vang lên dây: "Tránh Hứa ra."

Chân khựng lại.

Nếu giữ nguyên tốc đáng lẽ đã kịp đỡ Hứa Sầm. Nhưng vì câu nhắc Văn, nhịp.

Khi Hứa buông tay, chiếc rơi xuống. Ấm sôi cánh tôi, đ/ập vỡ tan dưới sàn.

Nước sôi b/ắn dội cả mu chân.

Cơn tê rân rân nhanh, là đ/au đớn da.

Tôi cắn ch/ặt răng, lạnh túa ra.

Hứa từ lặng thinh.

Bác giúp việc hốt hoảng kêu lên: "Trời ơi bỏng rồi, mau xả lạnh đi! xe viện."

Điện thoại Văn tới. máy, bám quầy cẩm thạch không sao nhích nổi.

"Alo Kiều Kiều, khỏi nhà Hứa chưa?"

Tôi nuốt mắt trong, lắc đầu: "Chưa... bỏng rồi..."

Đầu dây kia nghẹt thở: anh."

Hứa lạnh lùng bác giúp việc hối hả, lặng lẽ lên lầu.

Tôi đợi lúc thì xông vào.

Giang Văn mặc nguyên áo blouse trắng, ôm ch/ặt đặt lên quầy bar. Anh kéo hai bồn rửa, lạnh mạnh.

Dòng mát xoa rát. Sau cơn choáng váng, mắt ứa ra.

Giang Văn trừng mắt, giọng khàn đặc: "Thấy sôi không biết tránh à?"

"Em tránh rồi, không kịp thôi."

Giọng điệu như đứa trẻ oan.

Gân xanh trên trán Văn gi/ật tưởng chừng sắp đi/ên.

Hít sâu hơi, lấy viên chườm lên rực, bế xe.

Xe n/ổ máy sẵn. Anh đặt ghế phụ, thắt dây an lầm lì lên xe.

Giang Văn đang nóng gi/ận, chẳng dám hé răng. Vừa đ/au vừa nén tủi thân, mắt rơi lã chã.

Xe lao dòng tiện, nhanh chóng bệ/nh viện.

Giang Văn mặc blouse địu lếch thếch thật cười.

Bác sĩ cấp c/ứu gật chào: "Sao xuống đây?"

"Người nhà tôi, bỏng." Anh trả lời gọn: "Sơ c/ứu rồi, bọng cần băng lại."

Sau khi bác sĩ băng bó, ngồi xe lăn ngoài thì thấy Văn đang cửa kính điện.

Gương mặt nghiêm nghị chưa từng thấy, môi mím ch/ặt.

Tiến giọng lạnh băng:

"Tôi không chấp hòa giải. Những tổn cô ta gây cho vợ không thể đắp bằng lỗi hay tiền bạc."

"Giang Văn." khẽ.

Anh tức cúi xuống, xắn váy cho gọn dù đang phân tâm.

Rõ ràng đã cự tuyệt đề nghị đối phương, tắt máy.

Ánh mắt chạm nhau.

Tôi nói nhỏ: "Xin lỗi nhé, để lo lắng rồi."

Giang Văn xoa tôi, khóe mắt hoe: "Còn đ/au không?"

"Hơi đ/au..." cười giơ đòi bế, "Nhưng may tới, không còn đ/au hơn cơ."

Vẻ căng thẳng trên mặt tan biến đôi phần. Anh quay xuống: "Về nhà cõng em."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm