Tôi nói gì, chỉ lặng lẽ như vậy, dưới chiếc phục phượng bào* là khuôn mặt đến nỗi làm cho sương tuyết gh/en tỵ, với đôi mắt sáng, chiếc mũi và đôi môi anh đào làm cô đẹp, động lòng người. Dù biết đây là sống khiến rung động.
Phòng sóng tiếp bùng n/ổ.
“Mẹ nó, đây thật sự là sống sao? Chủ phòng có dụng thời cơ mút đấy!”
“Xinh quá phòng này thạo nghề búp đẳng cấp như này thôi thì chắc mấy vạn lận ấy nhỉ? Bỏ tiền như thật sự nỡ tiện nó ở đằng cửa phòng à?”
Tôi vừa lướt màn bình luận, vừa lưu luyến vào mắt búp lần cuối cùng, rồi chuẩn đẩy cửa đi ngoài.
Nhưng dù tôi dùng sức rồi cánh cửa nhúc nhích tí nào.
“Ơ?”
Tôi thử kéo, có ứng gì, tôi vào nắm cửa rồi dùng sức kéo qua kéo cánh cửa chẳng mảy may có chuyển động gì.
“Có chuyện gì vậy chứ? Sao nh/ốt ở bên rồi?”
Tôi có hơi mang, đầu vào màn thoại.
Trên khu vực bình luận sôi nổi, tranh nhau đưa những ý cho tôi, lúc sau, bỗng nhiên có bình luận nhảy tới.
“Chủ phòng, có anh quên mất phòng trưng bày thứ gì rồi không?”
Hả?
Tôi ngớ nhớ lúc trước phòng sóng tiếp cập thức cho.
“Cừu, hổ, bốn mắt trắng. Cừu và hổ thì đều có bốn mắt trắng là cái gì?”
Tôi lập tức c/ầu x/in sự đỡ ở khu vực bình luận với dáng vẻ gì.
Phòng phong tục dân này đáng lẽ sắp xếp hướng dẫn viên cho tôi mới phải, may phòng sóng tiếp của tôi ngọa hổ tàng nếu thì e là tôi lạc đường ở đây lâu rồi.
Như đáp lời cầu c/ứu của tôi, trên phòng sóng tiếp xuất hiện lần nữa: mặt sinh sáu mắt có bốn chỗ trắng. Nếu như nào đó có ngươi ở mắt nhỏ hẹp, bốn điểm trên dưới trái của ngươi đều tiếp xúc với vành mắt, lộ lòng đó là (bốn trắng). Trong nhân tướng học thì mắt là tướng của có bụng dạ hẹp hòi và nịnh, đôi mắt của búp rõ ràng là mắt bạch, sao nó ở phòng này nhỉ?”
… thức quái tăng thêm rồi.