Sau đó, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi video.
Giây tiếp theo được kết nối, tôi thấy một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trên video, cậu ta cười và vẫy tay: "Anh, sao lại gọi cho em vào sáng sớm vậy?"
Ôi chao, còn gọi ‘anh’ (ca) cơ à?
Tôi liếc nhìn Kỳ Trạm bên cạnh đang có ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
Gh/ê t/ởm! Thật sự gh/ê t/ởm đến không thể tả!
Hai người ngọt ngào thì thôi đi, còn muốn ân ái trước mặt tôi, tôi cũng là một mắt xích trong trò chơi của hai người sao?
Vô liêm sỉ!
Thật sự muốn nhét cho mỗi người một cục phân!
Tôi đang bực mình, Kỳ Trạm đột nhiên nói: "Nào, chào “chị dâu” đi!"
Chàng trai kia ngoan ngoãn cất tiếng: "Chào chị dâu!"
"Em đã nghe nói anh theo đuổi người ta từ lâu rồi, tiếc là anh không cho em xem, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến người thật rồi, chị dâu trông đẹp thật."
Chị dâu?
Không đúng! Kỳ Trạm chỉ có một anh trai và một em gái, đâu ra em trai?
Chẳng lẽ là con riêng của Kỳ tổng?
Tôi chợt nhớ đến Kỳ phu nhân, người phụ nữ duyên dáng cao quý đó, chưa bao giờ làm khó tôi chỉ vì tôi là đàn ông.
Bà luôn ôn hòa nhã nhặn đối xử với mọi người xung quanh.
Tại sao Kỳ Trạm có thể chấp nhận con riêng đó nhanh chóng như vậy, Kỳ phu nhân có biết không?
Tôi quay đầu, nhìn Kỳ Trạm, gi/ận dữ nói: "Anh quá làm tôi thất vọng rồi!"
Anh ta cúp điện thoại, gi/ật mạnh cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng ôm lấy: "Em lại nghĩ xa đến đâu rồi?"
Tôi hất tay anh ta ra, m/ắng: "Anh và Kỳ tổng đều có lỗi với Kỳ phu nhân."
Kỳ Trạm khựng lại một chút, nhìn tôi, đột nhiên nhận ra điều gì đó, anh ta bất lực xoa trán: "Em đang nghĩ gì vậy? Thằng bé là em trai cùng cha cùng mẹ với anh."
Tôi do dự hồi lâu, rồi hỏi: "Vậy sau này, sao cậu ấy lại không... xuất hiện nữa?"
Ký ức của tôi không sai, vậy thì cậu em trai thừa ra này về sau… Tôi không dám nghĩ tiếp.
Kỳ Trạm khẽ ho một tiếng, hiếm khi lại nói lắp: "Ban đầu thằng bé là em trai anh, sau này biến thành em gái anh."
!!!
"Hả?"
9.
Tốt rồi, mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ.
Em trai Kỳ Trạm là Kỳ Nguyện luôn tin rằng mình phải là con gái, nên sau khi tròn mười tám tuổi đã dứt khoát đi phẫu thuật chuyển giới, trở thành em gái.
Khi tôi và Kỳ Trạm x/á/c định chính thức và gặp mặt gia đình, “cô ấy” đã qua thời kỳ hồi phục, nên tôi hoàn toàn không nhận ra “cô ấy” từng là con trai.
Ánh mắt trên đầu dần trở nên nóng bỏng, Kỳ Trạm mạnh mẽ nâng cằm tôi lên, cười lạnh đầy ẩn ý: "Món n/ợ này, nên tính toán thế nào đây?"
Tôi chột dạ nhìn quanh: "Chuyện gì hả?"
Cằm tôi đột nhiên đ/au nhói, Kỳ Trạm không nuông chiều tôi, hắn biểu cảm nghiêm túc: "Lâm Mộc, em có vấn đề, tại sao không nói với anh? Nếu anh không xuyên về cùng, vậy kiếp này rất có thể chúng ta sẽ không còn giao thiệp nữa."
"Chỉ vì cái hiểu lầm nhỏ nhoi này, mà tình cảm năm năm của chúng ta, em cũng có thể vứt bỏ không màng, thật sự nhẫn tâm đấy, Lâm Mộc."
Kỳ Trạm càng nói càng kích động: "Lâm Mộc, em là người không có tim! Lần này, em buộc phải dỗ dành anh, trước khi dỗ xong, anh sẽ không chạm vào em."
Lại còn có chuyện tốt này?
Ban đầu nghe Kỳ Trạm tố cáo, tôi nghe đến mức muốn lập tức tự t/át mình hai cái, giờ nghe đến đây, khóe miệng tôi thật sự không nhịn được khẽ cong lên một cách vi diệu.
Chỉ một cái nhếch mép đó, vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Kỳ Trạm, anh quét qua tôi một cái, vẻ mặt khó chịu: "Vui lắm sao?"
Tôi xem xét tình hình, lập tức lắc đầu, cụp mắt xuống: "Không có."
Kỳ Trạm cười khẩy một tiếng: "Được, anh xem em vui được bao lâu."
Nói xong, anh không quay đầu lại, đi gọi điện thoại, kêu người mang đồ đến. Chẳng mấy chốc, anh đã chiếm lấy phòng khách của tôi làm của riêng.
Trước khi ngủ, anh nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Lâm Mộc, tối nay em không thể ngủ cùng anh, đây là hình ph/ạt dành cho em. Nếu muốn được ôm anh ngủ, thì mau chóng nghĩ cách dỗ anh đi."
Nói xong, anh bước đi không ngoảnh đầu, đóng sầm cửa phòng mình lại.
10.
Bình thường tôi và Kỳ Trạm cãi nhau, dù anh có gi/ận đến mấy cũng phải ôm tôi ngủ, nói là sợ tôi không quen khi anh không ở bên, sẽ bị mất ngủ.
Tôi nhớ lần cãi nhau á/c liệt nhất của chúng tôi là khi tôi c/ứu người bị xe tông. May mắn là không quá nghiêm trọng, tài xế phanh kịp, tôi chỉ bị trầy xước nhẹ.
Lúc đó tôi nói dối Kỳ Trạm, nói là vô ý ngã, anh đã tin.
Sau này không biết là ai lỡ lời. Một đêm nọ, anh trở về mà cả người u ám đ/áng s/ợ.
Tôi hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không nói, cứ chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Rất lâu sau, anh mới ngước lên nhìn tôi, trong mắt ẩn hiện ánh lệ lung linh, anh siết ch/ặt tay, hỏi tôi: "Lâm Mộc, ai cho phép em xen vào chuyện không liên quan? Em có từng nghĩ nếu tài xế không phanh kịp, em sẽ c.h.ế.t không?"
"Em không thể đảm bảo an toàn cho mình, tại sao phải đi làm anh hùng? Em có từng nghĩ đến anh không? Em c.h.ế.t rồi, anh phải làm sao?! Tại sao lại luôn luôn như vậy?!"
Anh gầm lên: "Tại sao luôn tốt bụng với người khác, mà lại khắt khe với anh? Em chưa bao giờ thật sự quan tâm đến anh, nên làm việc hoàn toàn theo ý mình, đúng không?"
Anh nhìn chằm chằm tôi, cười nhạo một tiếng: "Nếu không phải hôm nay vô tình nghe được chuyện anh hùng của em, có phải anh sẽ bị em giấu giếm mãi mãi? Anh thật sự ng/u ngốc đến mức tin rằng, em thật sự bị ngã."