Tôi nhớ trước kia lúc nhà, mỗi đi anh vứt dép lung tung, vậy bây giờ lại xếp ngay ngắn thế, dép còn hướng vào giường.
Mười phút Vũ quay lại, sắc mặt có khác thường nhưng lại giơ khắp nơi tìm ki/ếm đó.
“Vãn Vãn, em đi đâu Giường đâu anh vậy? Vãn, em đi chứ.”
Tôi ch/ặt miệng dám hé lên tiếng nào, bởi vì bàn của anh có một vết màu đỏ do đ/ốt.
Cái đó vừa hay cái đặt lên lưng tối qua! Xem lời của thật!
“Vợ, vợ ơi! Em Rốt cuộc em đâu?! Rốt cuộc đâu!!!”
Tống Vũ tìm được giường bắt đầu sốt ruột, đi ngày nhanh, đụng tủ quần áo va đ/ập vào tường, tiếng ầm ầm lên khắp phòng.
Anh đi vòng quanh và hướng dần về phía anh sắp đi cạnh giường rồi!
Làm sao làm sao đây?
Lúc còn hai sát giường cửa truyền tiếng “rầm rầm”.
Mẹ rồi! Tôi giống một c/ứu tinh vậy, suýt nước mắt.
Mẹ hiệu cho im lặng rồi cầm dép của anh ngoài.
“Tiểu Vũ giường của con bên này, đừng có đi nhầm.”
Tống Vũ di chuyển lung tung nhiên dừng lại, đi ngoài cửa.
“Giường…giường của con đâu, đi nhầm rồi.”
Không lâu đi vào, trán đầy hôi.
“Tiểu à sao dẫn nó của tối này với con.”
Tôi kích chồng: “Mẹ thật ơn mẹ, suýt dọa ch*t con rồi.”
Nhưng có điều kỳ lạ sao ngừng, áo cũng bị thấm ướt giống lau khô vậy.
Có thể do quá rồi chăng, nếu vì tối nay qua đây lá lại bị sử dụng lần nữa rồi.
Có bên cạnh nên thoáng cái thiếp đi.
Nửa đêm giác mặt ươn ướt, chắc do đắp chăn quá nên đâu nhỉ.
Trong khoảnh khắc hất chăn một luồng gió lạnh thấu xươ/ng chui vào lỗ chân lông của tôi.
Tôi sực tỉnh, đờ dám mở mắt.
Cảm giác lạnh lẽo với Vũ nửa đêm qua, lạnh buốt thấu xươ/ng.
Lẽ nào Vũ……….anh quay lại nữa rồi?
Giọt nước mặt ngày nhiều, nóc nhà bị rỉ nước sao?
Không, đúng, đây Trơn ướt dính dính còn có mùi chua.
Đột nhiên nhớ lại trước ngủ, mãi lau mặt ấy….
Tôi dám nhúc nhích, vô cùng hoảng lo/ạn, nhưng duy hơi thở đều để tránh cho phát hiện tỉnh rồi.
Không biết trôi qua bao lâu, có lẽ phút ngắn ngủi mười phút, giác quần áo lưng dính sát vào người, hôi.