13.
Tôi nghĩ nếu cuộc đời này thúc sớm, thì chắc chắn do bị Nhất Dã cho t/ứ/c ch*t.
Tôi Nhất Dã rơi tình trạng chi/ến tra/nh lạnh.
Cho dù ngày lấy danh giúp đỡ Kính Trình mang tập lớp chẳng nào.
Người nhất chính Kính Trình.
Hàng cần phải chạy dãy phòng học sang dãy nhà điều hành tây lấy tập nữa.
“Hai đừng này chìm, sớm”
“Cố gắng nữa đi, sắp nghiệp rồi, ráng lấy hộ tập thêm mười ngày nữa thôi.”
Trong giờ nghỉ giải lao, Nhanh Kính Trình kiêu vênh váo dựa ghế, tay hình còn đeo Kiến Anh tặng.
Đồ trâu, vẻ ọe.
“Tiểu Qu/ỳ! Tiểu Qu/ỳ! Không ổn rồi.”
Hà Kiến Anh lao còn chưa kịp thở, vã chạy ra ngoài.
Tôi hiểu nguyên nhân: “Sao thế?”
“Trần Nhất Dã, Nhất Dã…”
“Cậu ấy bị đưa đi cấ/p cứ/u!”
Nghe tên Nhất Dã, trong lòng rơi bộp xuống cái.
“Cậu nói cơ?”
Hà Kiến Anh số/t ru/ột.
“Cậu xem đi! Đến chậm sợ kịp mất!”
Bệ/nh viện.
Mọi ngóc ngách nơi đây đều tỏa ra mùi thật quen thuộc, hồi còn đưa Nhất Dã đi điều trị hóa chất, nơi này chính đ/ị/a ng/ục tôi.
Tôi chạy đi/ên phòng bệ/nh Nhất Dã.
Cả mặc áo bệ/nh nhân quen thuộc.
Tình tựa chu kỳ bánh răng phận.
Trần Nhất Dã nằm giường, hai nhắm băng gạc.
Tôi biết xảy ra chuyện gì, chân tay toát mồ hôi vì hố/t.
“Trần Nhất Dã, đừng s/ợ.”
Giọng r/un r/ẩy, chạm mũi anh.
Bỗng nằm giường bệ/nh mở to đôi bắt lạnh nhạt.
Đột nhiên duỗi tay, túm ch/ặt lấy tay giọng nói thiết.
“Đừng Kiến Anh, bảo ấy nói vậy.”
“Nếu nói chắc chắn gặp mình.”
“Cậu nghe nói mấy câu, sau đó quyết thế nào, ngăn cản.”
Trần Nhất Dã nhẹ nhàng lau đi giọt nước khóe mi tôi.
“Hôm nay, lúc nằm xe c/ứu thư/ơng, nghĩ kỹ chuyện.”
“Nếu đổi lại nằm cảm giác thế Thế nên, hôm ấy nói vậy…nhất vì cảm giác thế.”
Anh cúi đầu.
“Sau ngày hôm ấy, suy nghĩ rất nhiều.”
“Mình hướng ban đầu, nhưng mà, lẽ quan trọng hơn hi/ểm nữa, nhưng đủ tỏa sáng trong lĩnh vực yêu thích.”
“Quan trọng nhất là__”
“Mình muốn được tận trải qua.”
Trần Nhất Dã ôm đầu, trông cười y hệt mấy vai diễn hề.
Anh cứ nói từng câu từng chữ, câu câu nấy đều rất nghiêm túc.
“Mình còn n/ợ hôn du lịch, đợi bọn đại học, tổ chức ngay.”
Tôi dở khóc dở cười.
“Cậu bị đ/ậ/p ngẩn à? Chưa tuổi hôn theo Luật pháp, chưa rước được đâu.’
Nhưng đôi Nhất Dã sáng lấp lánh, hoàn toàn đùa nào.
“Mình ý cậu, tiếp thật tốt, kể cả cái ch*t chia lìa ta.”
Anh vươn tay ra, chậm rãi nắm ch/ặt tay tôi.
Tôi nhăn gật thật mạnh.
“Trần Nhất Dã, đây nói đấy nhá.”
Tôi giơ tay xoa xoa anh, vừa đ/au lòng, vừa cười.
“Thế bị này?”
Nói Nhất Dã hơi biết nói sao: thằng nhãi cấp hai đ/ánh, quen nó.”
“Hình tên Tổ Chiêu.”
“N/ém đ/á chạy, còn rất sảng khoái chứ.”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đáng bị đ/ánh, đ/ánh đi cho chừa.”
Trần Nhất Dã gi/ận, chỉ nhéo mặt tôi.
Chúng còn rất nhiều gian, con đường bước tới còn rất dài.
Lúc này yêu, chàng trai tôi.
Anh ấy ngay tôi.