Thằng thế anh trai tôi, trở thành bảo bối bố.
Nhà có gì ngon vật lạ đều dành Không chỉ vậy, còn nhờ mối làng lo liệu chuyện cưới vợ nó.
Con tử tế nào lấy chứ?
Không cưới lại bắt đưa tiền tiết kiệm - ấy định vợ nó.
Nhưng chưa kịp vợ, ch*t.
Ch*t đuối.
Cái của q/uỷ dị lường.
Suối nước êm, vậy mà chìm vũng nước nông choẹt.
Đôi mắt trợn ngược hướng một phía, ngưng đọng nỗi k/inh h/oàng.
Th* th/ể được khiêng nhà.
Bố tôi khóc mưa gió.
Lưng c/òng sâu hơn. Tóc bạc trắng xóa. Dáng tiều tụy lão tám mươi.
Mẹ tôi ngồi giữa sân, vỗ đùi cười hê: tốt quá, tốt quá!”.
Cười xong lại khóc: “Minh ơi, con trai ơi!”.
Mẹ ngã quỵ xuống đất, chẳng còn sức vật lộn với tôi nữa.
Chẳng mấy chốc, làng trên xóm dưới đồn ầm lên: chúng tôi bị tà m/a đeo bám.
“Sau tai có vệt đỏ, nếu tôi nhớ không thì tai Trương cũng từng có một vệt.”
“Đấy là dây m/a bị q/uỷ mắt tới rồi!”.
Bố tôi chưa kịp hoàn h/ồn sau sốc tuyệt tự lần hai, phát hiện sau tai mình hiện lên vệt đỏ y hệt.
“Dây m/a níu... bị q/uỷ nhòm ngó... mất rồi, Đại Trụ cũng đi rồi... tự... tự rồi!”.
Ông lẩm chợt nghĩ tới lời tôi nói. Bỗng nhiên, tôi kẻ mất lao vụt nhà.