Bánh ngọt vẫn hâm trên bệ bếp, bởi vì liệu để lạnh mùi thử thì thấy ấm là nhất.

Một bóng người chậm rãi đến bên cạnh tôi, đầu, thì là Tùng Tử.

"Cô cô làm gì đấy?”

Tùng đưa tay định nắp.

Tôi ngăn lại.

Hắn cũng nói sánh vai cùng tôi.

"Bốn năm chờ ngày hôm nay!”

Giọng Tùng thấp.

Tôi nói Tùng kế hoạch hề bất đưa táo bốn năm tôi, được là lạ.

Nhưng dù vẫn trì thậm chí còn cần mẫn hơn trước.

"Tên thật cậu là gì?”

Tôi nhìn tiểu thái quen biết bốn năm ở mặt, tuấn tú còn chút phái.

"Tôi tên Phong! Mẹ vọng thể tại, bị trói buộc giống như cơn gió!”

Trong mắt Phong khổ.

Mẹ chắn phải yêu thương hắn.

"Bà nữ tử thích do, nhưng vì phụ tôi, bà dâng hiến tất cả, nhẫn nhịn quy củ, nhưng phụ vì lợi ích mình mà chèn ép bà cùng tr/a t/ấn bà ấy…”

Lâm Phong rì rầm nói.

"Trước khi h/ận, bà là mình thể thay đổi tập thể… nhưng được là đến cùng bà thất h/ủy ho/ại bản thân, cũng liên lụy nhiều khi bà vọng thể đắp giúp bà ấy…”

...

Tôi xách lò sưởi nhỏ đi theo cung nữ dâng món, từ Ngự Thiện Phòng đến Ngự đi mất hai khắc.

Buổi tối mười bắt trở lạnh, những món ăn này lẽ ng/uội lạnh, e thượng cũng dùng được bao nhiêu.

Tiểu thái căng hôm nay nhân, đụng phải người chính là tội ch*t.

Tôi nhìn xung quanh được kê đ/á, đó chính là được làm từ vật liệu thần kỳ gần đây, thật sự chắc cứng vô cùng.

Minh còn hạ rộng.

Tôi lén nhìn qua, x/á/c thật xi măng, hiểu tại Thuần phi muốn đặt đầy những thứ này viện.

Từ xa nghe thấy tiếng trúc vọng tới từ Ngự Viên, đến lúc tới cũng nhìn thấy.

Minh trên long ỷ chính giữa, long bào vàng rực làm nổi khí phách bậc vương.

Tôi cái đồng hương c/ổ mấy ngày Minh hạ đ/á/nh g/ãy còn y năm trước, vì muốn y mà Minh ch/ặt tay cùng khiến cô vì mất m/áu.

Bên Minh hậu, hậu đoan trang phái, nghe nói là gái thế gia, thế nhưng tính tình mấy dễ chịu.

Tất nhiên, sự khó chịu nhắm vào chúng tôi, những nô tài thấp kém. Còn với những tiểu thư cùng dòng dõi tộc, tỏ nhã ân cần.

Nhưng với những nô tài như chúng tôi, bất kể là người xuyên thổ dân, ai mà chọc gi/ận thì hầu như kết cục tốt. Ngay cả tôi, tôm cũng bị đ/á/nh g/ãy chân.

Bên phải Minh là Thuần phi, cô mỉm cười nhìn tất cả mọi áo lánh ngọc ngà, ai thể phủ nhận cô là phi tần được sủng ái nhất.

"Thành Vương đáo!”

Tiểu thái gác cửa Ngự bỗng cất cao giọng.

Tất cả những người đang trò chuyện im lặng, Minh hậu nhìn qua, vương gia cũng nhìn đó, nhưng đám nô tài chúng thể nhìn chân.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm