Chàng công tử ấy phong thái cao quý dung mạo tựa tiên giáng trần. Một chiếc khăn của y cũng đủ nuôi sống gia đình thường dân năm.
Dù y sắp ch*t, cần người xung cũng chẳng đến tiểu nha đầu khó từ núi sâu Huống chi hiện tại, thân thể y rất khỏe mạnh, vẻ gì bệ/nh.
Chỉ tiếp xúc một khắc, đã biết người này ít cười, đối với lại càng lạnh nhạt. Vừa y dùng đôi mắt âm u nhìn chằm chằm sởn gáy.
Ta chưa từng ra khỏi làng, lảng tránh, bị y mạnh mẽ nắm lấy cằm: "Không cho phép sợ ta."
Nhưng làm sao sợ được?
Đêm động phòng, suýt nữa y đã "ăn tươi nuốt sống" khóc thét mấy lần, cuối cùng ôm y nịu mới yên thân.
Nói y thích ư? Không Ánh mắt ấy từng thấy, giống hệt già trong làng vợ, chất u uất nơi giải tỏa.
Hay y sợ trốn?
Ta nắm ống áo y, nghiêm túc nói: "Phu quân, thân thể yếu đuối, chạy nổi đâu."
Y nhìn hồi lâu, chợt khẽ cười nhạt, rút áo ra: "Im miệng."
Ta sững phòng khóc nức nở. Rõ y đã gh/ét ta, muốn vứt rồi.
Đêm trước còn ái ân, đã giở miệng ta.
Tối hôm đó, thu xếp hành lý nhà mẹ đẻ. Khóc đến mệt lả, ngủ Sáng hôm sau bụng đói cồn vừa bước ra đã âm nọ.
Ông chuyện vui vẻ với ta, quay sang thấy thì ngụm trà lạnh: "Sao ấn đường ngươi đen kịt vậy?"
Ta ngơ ngác sờ âm đã "Có q/uỷ! Có q/uỷ lời đã ngất xỉu chỗ.
Cha lo lắng hỏi: "Con à, phải con dính phải thứ sạch không?"
Ta nhớ lại, cũng chỉ thể hiểu rằng đêm qua đã q/uỷ.
Đúng ấy, cửa gõ. Cha ra mở cửa, thấy Cảnh Hoài đứng ngoài.
Giang Cảnh Hoài mặt lạnh tiền làm lễ: phụ, A Ngư gi/ận chuyện, tiểu bối đến đón nàng về."
Y hay thật đấy, nhưng dám gi/ận Rõ là y ta.
Cha thở phào, đẩy ra cửa: "Nam khí vượng! Mau đi, ở con tối nay, yên tâm hơn."
Ta xách túi đồ bị đuổi khỏi nhà, phùng má: "Chàng thiếp!"
Y tiếp lấy túi, "Ta gì?"
"Chàng quát bắt miệng!"
Khóe môi y nhếch sau nữa."
"Thật không?"
"Ừ."
"Vậy... này ngủ cũng được..."
"Im miệng."
"Đấy, chàng xem đi! bắt im!"
Ta hậm hực bước lẩm bẩm suốt đường. đến nhà, chợt nhớ lời âm dương, quay ra chặn y: bảo ấn đường đen xì, hay chúng bái lạy thần tiên nhé?"
Y dừng ánh mắt lóe mãn: "Không cần."
"Nhưng..." Mắt lại hoe.
"Sao nàng hay khóc thế?" Cảnh Hoài người nhìn chằm chằm.
"Chàng rồi!" thút thít: "Không thèm quan tâm sống ch*t nào nữa!"
Vẻ mặt tuấn tú của y thoáng biến ảo, cuộc nói: "Muốn lạy thì lạy."
Thế là mời đủ các vị thần kỳ lạ thay, tượng thần nào cũng vỡ tan khi vừa đưa qua cửa, hoặc đụng phải góc nhọn nát vụn.