Tiếng động phát ra từ nhà kho, giống như có thứ gì đó đang đi lại bên trong.
Tôi ngơ ngác nhìn bà, bà dùng tay bịt miệng tôi, ra hiệu đừng phát ra tiếng động.
“ Tách… tách… ” – lại vang lên hai tiếng. Tiếng động rất gần, như ngay ngoài cửa.
Khi tôi còn đang bối rối thì bên ngoài vang lên giọng nói:
“ Em dâu , lão Tam có nhà không? Cái bậc cửa nhà tôi hỏng rồi, tôi muốn vào nhà tránh một lát. ”
Nghe giọng thì đúng là cha của Trần Sơn. Bà tôi thở phào, bỏ tay khỏi miệng tôi.
Bà nói: “Lão Nhị, lão Tam không có nhà, tôi mở cửa cho ông nhé. ”
Bên ngoài vang lên tiếng cười của cha Trần Sơn: “ Được được, phiền em quá. Sức khỏe anh yếu, chẳng giúp được gì, chỉ biết ở nhà ăn bám, đúng là phế nhân. ”
Bà tôi mở cửa phòng phía Đông: “ Lão Nhị, vào nhanh đi. ”
Cha Trần Sơn mặt đen sạm, đường ấn đường giữa trán cũng đen ngòm, sắc mặt rất kém.
Ông gật đầu, cười nói: “ Phiền quá. ”
Nói xong, ông nhấc chân bước qua bậc cửa, nhưng cứ như không nhìn thấy bậc cửa, chân liên tục hụt, đ/ập mạnh vào bậc cửa “bụp bụp” mấy tiếng.
Sắc mặt bà tôi lập tức thay đổi, theo phản xạ lùi lại hai bước. Cha Trần Sơn nhìn bà tôi cười gượng hai tiếng:
“ Già rồi, mắt kém, không thấy rõ bậc cửa. Em dâu, hay là em đỡ tôi vào trong nhé? ”
Nói câu đó, ông còn liếc xéo nhìn tôi, cổ họng nuốt ực hai cái rõ rệt.
Bà tôi hỏi: “ Lão Nhị, sao ông vào được sân nhà tôi? ”
Ông nói: “ Tôi vào từ ban ngày. Ban đầu muốn mượn lão Ba cái xẻng, nhưng nhà không có ai nên tôi tự vào kho tìm. Không ngờ ngủ quên trong đó, mở mắt ra thì trời tối rồi. ”
Nhà kho nhà tôi vốn không có bậc cửa. Bà tôi cười gượng:
“ Lão Nhị, ông giúp tôi lấy cái xẻng trong kho ra nhé, để tôi đào bỏ bậc cửa cho ông vào. ”
Ông ta gật đầu, quay người đi về phía nhà kho. Lợi dụng lúc đó, bà tôi vội đóng cửa nhà và khóa lại.
Bà nói: “ Nguyên Phúc, mau trèo lên xà nhà! ”
Tôi hỏi: “ Bà ơi, sao vậy? ”
Bà sốt ruột giậm chân: “ Nhanh! ”
Bà bế tôi lên, đẩy tôi trèo lên xà nhà. Bên ngoài lại vang lên tiếng lão Nhị:
“ Tam tẩu, tôi lấy được cái xẻng rồi, mau mở cửa. ”
Bà không đáp, chỉ trèo lên ghế, nâng tôi lên cao.
Tôi phải cố hết sức mới trèo được lên xà. Bàn tay bà đầy mồ hôi. Tiếng bên ngoài trở nên khó chịu:
“ Em dâu, mở cửa nhanh! ”
Thấy bà vẫn im lặng, cha Trần Sơn bắt đầu đ/á mạnh vào bậc cửa:“ Bụp bụp bụp…
Bụp bụp bụp… bụp bụp bụp…
Bụp bụp… ”
Tiếng đ/á dồn dập khiến tim tôi thắt lại.
Bà nói: “ Lão Nhị, đừng gấp, tôi mở ngay đây. ”
Nhưng ông mất kiên nhẫn, đ/á càng mạnh:
“ Bụp bụp bụp…
Bụp bụp… ”
Chỉ vài tiếng sau – “Rầm!” – cửa bị đ/á tung.
Khoảnh khắc cửa bật mở, lưng tôi lạnh buốt. Cha Trần Sơn đứng ở ngưỡng cửa, mặt trắng bệch như trokhông còn chút sinh khí, chẳng khác gì người ch*t. Ông lạnh lẽo nói:
“ Em dâu, mau đỡ tôi vào nhà. ”
Nói rồi, ông đưa tay ra – bàn tay khô quắt như cành cây, đen sạm. Thấy bà không tới gần, nét mặt ông trở nên dữ tợn, bàn tay vung lo/ạn trong không khí. Vì dùng sức quá mức, khuôn mặt ông méo mó, gằn giọng:
“ Em dâu, mau lại đây, đỡ tôi qua cửa. ”
Bà cau ch/ặt mày: “ Lão Nhị, ông không phải người sống. Ông đã ch*t rồi, đừng hòng vào nhà. ”
Lời vừa dứt, ông gào lên: “ Em nói bậy! ” Đôi mắt trợn trừng, như sắp rơi ra ngoài, trông vô cùng đ/áng s/ợ.
Bà tiếp: “ Trên đầu ông có một lỗ m/áu, lúc ngã trong nhà kho là ông đã ch*t rồi. Không tin thì tự sờ thử. ”
Ông ta vẫn chỉ tay: “ Nói bậy! ”
Bà tay run lên, cố giữ giọng bình tĩnh: “ Không tin thì sờ thử. ”
Tôi từng nghe các cụ bảo, muốn trị người ch*t sống lại, phải để họ biết mình đã ch*t, khi họ nhận ra, oán khí sẽ tan.
Sắc mặt ông x/ấu hẳn đi, đưa tay sờ đầu – thấy m/áu dính tay.
Mắt trợn to, người run lên mấy cái rồi “bụp” một tiếng ngã ngửa ra đất.
Hai hàng m/áu chảy ra từ mắt, nét mặt k/inh h/oàng như bị dọa ch*t lần nữa. Bà tôi vội lấy ba nén nhang, châm lửa cắm vào miệng ông. Đợi nhang ch/áy hết, đôi mắt mới khép lại.
Bà thở phào, trán đầy mồ hôi lạnh. Đóng cửa gỗ, bà ngồi phịch xuống giường đất: “ Nguyên Phúc, đừng xuống, cứ ở trên xà. ”
Không biết bao lâu sau, trời sáng.
Bà dắt tôi ra đầu làng – thấy Trần Vọng tr/eo c/ổ trên cây liễu, đã ch*t. Trên cổ có hai lỗ m/áu rõ ràng bị Trần Lão Thất cắn.
Mọi người chỉ nhìn nhau, không ai nói. Ông tôi mặt nặng trĩu:
“ Thằng Vọng bị cắn ch*t rồi, Trần Lão Thất chạy mất. ”
Tay ông chảy m/áu ròng ròng. Bà tôi cau mày: “ Ông ơi, nhà mình gặp họa rồi. Đêm qua cha Trần Sơn đến, ch*t ngay trước cửa, mau ch/ôn cất đi. ”
Lời vừa dứt, Trần Sơn trợn mắt, vội chạy về nhà tôi, dân làng cũng theo. Những ngày này liên tiếp có người ch*t, ai nấy đều h/oảng s/ợ.
Ch/ôn xong cả Trần Vọng lẫn cha Trần Sơn, ông tôi ngồi rít th/uốc lào, mắt đỏ ngầu.
Sân nhà chật kín người hỏi:
“ Bác ơi, giờ phải làm sao? ”
Ông cau mày: “ Tối nay tôi sẽ dẫn dụ Trần Lão Thất, mọi người thấy thì giữ ch/ặt, dùng lửa th/iêu. ”
Ai cũng gật đầu. Ông nói tiếp:
“ Không có việc gì thì giải tán, tối tập trung ở đầu làng. ”
Người dần tản đi. Tay ông vẫn rỉ m/áu, mặt vô cảm. Bà nói:
“ Ông ơi, băng vết thương lại. ”
Ông lắc đầu, ra sân đóng yên xe lừa: “ Bà dẫn Nguyên Phúc ra thành phố ở mấy hôm, càng xa càng tốt, đừng quay lại nữa. ”
Bà hỏi: “ Ông nói vậy là sao? ”
Ông quát: “ Đi mau! Đêm qua bắt Trần Lão Thất, gần như cả làng bị thương. Đi ngay! ”
Mắt ông đỏ như m/áu, ánh nhìn quái dị. Ông bế tôi lên xe, đẩy bà lên theo: “ Càng xa càng tốt. ”
Bà đỏ mắt, nước mắt rưng rưng: “ Ông… ” – bà nghẹn lời, chỉ biết khóc.
Ông im lặng, quất mạnh roj, lừa kéo xe ra khỏi sân.
Ra đến cổng, tôi ngoái lại – ánh mắt ông trở nên đờ đẫn. Bà bảo tôi lạy ông ba cái.
Tôi quỳ trên xe, cúi đầu ba lần. Xe đi chậm, bà liên tục giục nhanh hơn. Nhà tôi cách đầu làng không xa, chẳng mấy chốc đã vào núi.
Qua hai ngọn núi, chúng tôi tới thành phố trong đêm.
Từ đó, bà ở cùng tôi, không bao giờ trở lại. Nghe nói cả làng không ai sống sót, bị bỏ hoang hoàn toàn. Tôi cũng không gặp lại ông nữa.
Hết.