Tôi ấp ấp úng, đang hoay nghĩ cách phó với thằng thì từ từ tiến gần.
Hắn cao quá, tôi đành ngẩng đầu nhìn.
Kỷ vẫn mặc bộ vest trong tiệc cưới.
Đường nét khuôn mặt hắn sảo cạnh, mũi cao thẳng, đôi môi nhạt, đường mặt mềm mại.
Gương mặt thật sự hảo chê vào đâu được.
Lúc biểu cảm, phảng phất vẻ lạnh lùng của một trùm thép.
Không phủ ngay cả đàn tôi trồ trước nhan của hắn.
Tiếc thay là thằng ngốc.
Nếu chỉ cần dựa vào mặt và gia thế, đám cưới đâu tới lượt họ Tống chúng tôi.
Nghĩ hóa ra chúng tôi mới là bên leo cao thật.
Nhìn đôi trong veo của tôi chợt nảy ra kế.
"Khi chỉ hai đứa mình, gọi tôi là anh."
Dù sao tôi gái, người khác gọi chị mà lòng dạ bứt rứt khó chịu.
Đối diện ánh ngơ ngác của tôi hối thúc: "Được rồi, tới lượt cậu đi tắm đi."
Hắn tròn ngô hiểu, vẫn ngoan ngoãn đầu, giống chú chó lớn tôi từng nuôi.
Nhìn dữ dằn mà vô cùng quấn quýt lời.
Thấy dễ bảo thế, trong lòng tôi dâng niềm khoái trá khó tả.
Phải chỉ cần hăm dỗ đôi chút, liền ép hắn hôn?
Như vậy chị tôi tránh vất vả rồi.
Tôi lỏng cảnh giác, bắt đầu ngó nghiêng Yến.
Căn bất ngờ gọn đến lạ, ngoài mấy thú nhồi bông trên sofa, nơi toát phong cách lạnh lùng, khắc khổ.
Quả thật hơi giống của một tổng tài lạnh lùng.
Đang mải quan sát, tôi thấy tiếng cửa tắm mở.
Quay nhìn.
Lúc nheo cơ truồng chỉ quấn vội chiếc khăn tắm hông, giọt nước từ mái rơi xuống mặt cạnh, men ng/ực trượt vào trong khăn, biến mất.
Ánh tôi nhịp, kìm được liếc nhìn ô mô cơ tám múi mật ong đang nhấp nhô thở.
Không ngờ thằng body đỉnh thế.
Tôi đẫn nhìn, để ý khẽ mép cười khẽ.
"Anh ơi, anh chảy nước miếng kìa."
Tôi h/ồn, vội vàng lau mép.
Nước miếng nào đâu.
Không biết ảo giác không, trong thoáng chút ý cười khó nắm bắt.
Không ngờ bị thằng chơi xỏ.
Tôi bối rối tức gi/ận.
Thằng liệu giả vậy?