Tiếng khóc của đứa trẻ này thật vang dội!
Làm đầu óc tôi ong ong.
Cuối cùng Lục Tranh dỗ được cậu bé bằng câu "Đi ăn KFC không?".
Tôi đành xin nghỉ nửa ca, cùng Lục Tranh dẫn Lục Phong Hòa đi phố thương mại.
Gọi burger xong, cậu bé nín khóc mải mê chơi đồ chơi trong suất ăn.
Thở phào, tôi hỏi thầm Lục Tranh:
"Rốt cuộc chuyện gì thế?"
Lục Tranh lắc điện thoại:
"Tôi đã liên hệ đàn anh, chiều đưa nó đi khám n/ão."
Anh vốn là sinh viên y nhưng không chuyên khoa th/ần ki/nh nhi, phải nhờ người khác.
"Cũng có thể là vấn đề tâm lý."
Lục Tranh lắc đầu, "Nhưng nhìn cậu bé này không giống lắm."
"Mẹ m/ua thêm burger cho con nhé?"
Lục Phong Hòa quay đầu nhìn tôi:
"Con muốn có thêm món đồ chơi Patrick."
Tôi thở dài, mới quen mà đã thân đến vậy, đúng là không giống có vấn đề tâm lý.
Ăn xong, Lục Tranh gọi taxi đến bệ/nh viện.
Lục Phong Hòa nắm tay tôi thì thào:
"Mẹ với bố làm lành rồi hả?"
Tôi trả lời qua loa:
"Rồi."
Cậu bé nhíu mày:
"Làm lành rồi sao không hôn nhau?"
"Ở nhà hai người hôn nhau ít nhất mười lần một ngày! Vậy mà hôm nay hai người không hôn nhau lần nào cả!"
Tôi biết phải trả lời sao đây, thằng nhóc này.
Tôi đành tiếp tục bịa chuyện:
"Ở ngoài đường đông người, ngại lắm."
Lục Phong Hòa gật đầu vẻ nửa hiểu nửa không.
Lục Tranh đi đến:
"Xe tới rồi, đi thôi."
Vừa lên xe, đã nghe cậu bé nói bằng giọng trong trẻo:
"Mẹ ơi, bây giờ ít người rồi, hai người có thể hôn nhau rồi đấy!"