Ăn nhà hàng xong về, mẹ tôi còn rất chu đáo m/ua cho tôi một đống đồ ăn vặt.
Về đến nhà, bố tôi còn chuyển cho tôi năm vạn, bảo là để tôi đi chơi với bạn bè cho vui.
Thật tuyệt, cuối cùng cũng không phải sống những ngày dậy sớm nữa.
Tối hôm đó tắm xong, tôi liền nhắn tin cho Thẩm Phục Tú:
[Hôm nay cậu đã tra điểm chưa?]
Năm phút sau, bên kia vẫn không hồi âm.
Tôi hơi nghi hoặc, nghĩ chắc là cậu ấy đã ngủ rồi.
Đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn của Tả Dịch.
[Bạn cùng bàn, ngày mai tớ phải xuất ngoại rồi, cậu đến tiễn tớ được không?]
Xuất ngoại?
Tôi vội vàng trả lời: [Mấy giờ?]
Tả Dịch: [Hai giờ chiều.]
Tôi: [Mỹ? Anh?]
Tả Dịch: [Úc.]
Tôi: [Trường học đã xin xong rồi à?]
Tả Dịch: [Ừ, chỉ là không thể tiếp tục đi học cùng cậu nữa.]
Tôi: [Không sao không sao, nhớ tớ thì gọi video nhé.]
Tả Dịch: [Ừm, bạn cùng bàn à, tớ rất may mắn khi gặp được cậu.]
Trước khi đi ngủ, Thẩm Phục Tú vẫn chưa hồi âm.
Tôi lại gửi thêm một tin nhắn: [Ngày mai tớ đi tiễn Tả Dịch.]
Hôm sau tôi dậy từ sớm, xách theo món quà đã chuẩn bị tối qua rồi bắt taxi thẳng đến nhà Tả Dịch.
Vừa đến nơi, dì của cậu ấy cũng vừa ra cửa.
Dì ấy hơi ngạc nhiên: "Dư Quân, đến tìm Tiểu Dịch hả?"
"Vâng, cậu ấy dậy chưa ạ?"
"Dậy từ lâu rồi, cháu vào trước đi, dì đi chợ đây."
"Vâng ạ."
Từ sân bay bước ra, mắt tôi hơi cay cay.
Đang định bắt taxi về nhà thì màn hình điện thoại vừa sáng đã hiện ra vô số tin nhắn.
Tôi đang thắc mắc không biết ai tìm, nhấn vào mới phát hiện toàn là tin nhắn từ Thẩm Phục Tú.
Tin nhắn hơi nhiều, tôi lập tức gọi điện thoại qua.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
"Cố Dư Quân, cậu không cần tớ nữa sao?"
"Hả? Không cần nữa là sao? Cậu đang ở đâu? Tớ qua ngay đây."
Cúp máy xong, tôi bắt taxi đến địa chỉ Thẩm Phục Tú nói.
Mười mấy phút sau, tôi đã đến công viên.
Cỏ công viên xanh mướt, nắng vàng rực rỡ, Thẩm Phục Tú mặc áo hoodie đen, trên tay cầm một bó hoa hồng.
Trong lòng tôi đã hiểu ra, nhưng vẫn bước tới làm bộ không biết:
"Cậu tìm tớ làm gì?"
"Tớ... tớ không cố ý không trả lời tin nhắn cậu, tối qua tớ ngủ sớm."
"Ừ, thế hoa này là?"
Cậu ấy đưa hoa cho tôi: "M/ua đấy, tặng cậu, hy vọng cậu vui."
Tôi bật cười, nhận lấy bó hoa, nói với vẻ không rõ ý: "Tớ còn tưởng là ý như tớ nghĩ cơ chứ?"
Cậu ấy lắp bắp: "Gì… gì cơ?"
Thôi, dù sao tôi cũng không vội. "Không có gì."